Thời tiết hôm nay, cũng không có nhiều hoa để ngắm, nói... chẳng qua chỉ là ám chỉ các cô nương khác, mà nhiều người đẹp như vậy, ai nghe xong mà trong lòng có thể thoải mái đây?
Tiêu Vân Chước vẫn trấn định tự nhiên, nghiêm túc trả lời: “Không dám cười, nếu cười quá vui vẻ sợ bị người ta lôi đi làm thiếp.”
“...” Xung quanh yên tĩnh đến lợi hại.
Tề Vương ngơ ngác một chút, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Quản quý phi cũng không nói thêm gì, loại lời này người bên ngoài không dám nói, nhưng Tiêu Vân Chước lại dám.
Không phải bởi vì nàng vô tri mà là bởi vì nàng có tư cách. Thậm chí quý phi còn cảm thấy may mắn, lúc trước khi mẫu thân bảo bà ta tìm Tiêu Vân Chước gây khó dễ, mặc dù bà ta đáp ứng nhưng không lập tức hành động, nếu không hiện tại tình cảnh sẽ càng khó coi hơn.
Đại hoàng tử ở bên cạnh nhìn, nhìn bộ dáng này của nhị đệ, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, nhưng càng nhiều hơn là hâm mộ.
Thân thể hắn không tốt, con nối dõi gian nan, thành hôn mấy năm, chỉ khó khăn lắm mới sinh hạ một nữ nhi, sau này cũng khó có hi vọng... Nếu hắn có thân thể tốt như nhị đệ vậy, tuyệt sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn kia.
Chẳng qua trước kia nhị đệ vẫn rất thông minh, xem ra gần đây bị phụ hoàng đối xử lạnh nhạt, hắn mới hoang mang lo sợ.
Tề Vương không cam lòng, trong số những người ở đây, người mà hắn để ý thì thân phận lại không thể làm trắc phi của hắn được.
Quản quý phi nhìn thấy bộ dạng này của nhi tử, có chút thất vọng.
Hài tử ngày cũng không phải ngốc lắm, đọc sách cũng không tệ, mấy thứ bệ hạ dạy hắn thì hắn học cũng nhanh, chỉ là không biết dùng. Có lẽ là mấy năm nay kiêu căng quen rồi, ngay cả đại hoàng tử đối với hắn cũng khách khí, thế cho nên hắn chưa từng phải chịu ấm ức, có chút duy ngã độc tôn... Ý nghĩ này chung quy vẫn là quá ngây thơ.
Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy vương phi mà bà ta cùng bệ hạ chọn cho hắn không tốt, thật đúng là hài tử ngốc.
Quản thị vô năng, danh tiếng thật sự không tốt lắm. Mà nhà mẹ đẻ của vương phi thì trái ngược với Quản thị, chính là xuất thân từ đại gia tộc Văn sử có nội tình mấy trăm năm, nhìn như không thể mang đến cho hắn bao nhiêu trợ giúp, nhưng trên thực tế vào thời khắc hắn cưới vương phi thì hắn đã chiếm được một vị trí trong lòng văn nhân!
Gần đây bệ hạ lạnh nhạt với hắn, Quản thị chẳng qua chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi.
Trong lòng Quản quý phi buồn bã, không có chút tinh thần nào. Hoàng hậu nhìn bà ta như vậy thì tâm tình lại không tệ.
Những năm gần đây, quý phi cả nhà vinh quang, mà bà ấy chỉ có danh tiếng trung cung, lại nhìn thân thể nhi tử không tốt, chỉ đành bất lực.
Bây giờ, cuối cùng Quý phi cũng cảm nhận được cảm giác của bà ấy rồi?
Hoàng hậu mặt không đổi sắc, chỉ theo phép tắc mà chủ trì hết thảy. Một lát sau, Tam vương gia vội vàng mà đến, lúc này mới chính thức bắt đầu.
Chúng nữ đứng đó.
Vẻ mặt Tam vương gia mất hứng, nhìn gậy ngọc Như Ý đặt bên cạnh, là ai cũng không muốn cho. Hắn đã nói không thành hôn, không thành hôn, phụ hoàng căn bản không nghe lời hắn nói!
Cưới vợ làm cái gì chứ? Chính hắn còn chưa chơi đủ, còn chưa muốn làm phụ thân đâu!
Nhưng ý chỉ của phụ hoàng đã hạ, hơn nữa gần đây phụ hoàng lại bất mãn với hắn, luôn không vui vẻ cứ răn dạy hắn mãi, cho nên lần này hắn cũng không dám làm trái ý của phụ hoàng...
Sầu nha!
Tề Vương đứng dậy trước, cầm túi gấm trong tay, Quản quý phi nhìn bộ dáng do dự của hắn, lúc này cũng có chút chết lặng.
Hài tử này không chịu thua thiệt, căn bản không biết sai.
Quả nhiên, Tề vương do do dự dự, cuối cùng túi gấm vẫn đặt trước mặt Tiêu Vân Chước.
“Nhị hoàng huynh!” Tam vương gia vừa thấy liền nổ tung: “Thứ này huynh cho nàng làm cái gì? Để nàng làm trắc phi cho huynh à?”