Tề Vương đã bao giờ bị phụ hoàng nói nặng lời như vậy đâu, lúc này cũng có chút ủy khuất: “Phụ hoàng... Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi...”
“Kéo xuống.” Càn Hòa Đế nhướng mày.
“Bệ hạ chớ tức giận, hài tử này nên phạt, phải dạy hắn nhớ kỹ về sự lỗ mãng của mình mới đúng.” Quản quý phi hòa khí nói, không hề có nửa lời oán hận.
Càn Hòa Đế cũng không tức giận với quý phi, trong mắt hắn, quý phi vẫn là quý phi tốt.
Càn Hòa Đế lại nhìn chằm chằm Tam vương gia.
Mẹ đẻ hắn mất sớm, tuy là do hoàng hậu nuôi dưỡng nhưng chung quy không phải mẫu thân thân sinh, cho nên lúc này hoàng hậu cũng không cầu tình cho hắn.
“Phụ hoàng thứ tội, nhi thần cảm thấy Tiêu gia cô nương không thích hợp làm trắc phi của nhị ca, cho nên nhất thời tức giận liền ném Như Ý lung tung... Nhi thần không nên đối nghịch với nhị ca, hạ thể diện của nhị ca, phụ hoàng ngài cứ trách phạt.” Sắc mặt hắn rũ xuống, cũng chấp nhận số mệnh.
“A, ngươi còn biết ngươi hạ thể diện nhị ca ngươi? Được lắm!” Càn Hòa Đế nhìn hắn cũng không vừa mắt.
Trước mặt người ngoài, ném thể diện hoàng gia không còn một mảnh, hai hoàng tử lại nhao nhao muốn đánh nhau!
Ai dám tin đây là nhi tử của Thiên gia chứ!
Chẳng qua tính tình lão tam vẫn luôn như thế, ông ta cũng không phải không biết. Gần đây chuyện tuyết tai hắn làm không tệ, cũng không phải hoàn toàn không biết làm gì. Còn nữa, trước kia tiểu tử này chỉ biết nịnh bợ huynh đệ khác, ai cũng không dám đắc tội, lúc này ngược lại là bản lĩnh lớn hơn rồi.
“Ngươi cũng cút về đi, trước khi thành hôn, không được ra ngoài.” Càn Hòa Đế lạnh lùng nhìn hắn.
“Thành hôn? Phụ hoàng, Như Ý của con chỉ là ném chơi, con cũng không muốn cưới Tiêu cô nương! Con nhìn Tiêu cô nương giống như nhìn một lão đầu tám mươi tuổi vậy, quả thực là... không thể xuống tay được...” Tam vương gia ăn ngay nói thật, vội vàng kêu rên.
“...” Khóe miệng Tiêu Vân Chước giật giật.
“Nữ nhi của Ninh Nghĩa Công là La thị được ban cho là Xương Vương làm chính phi, để Ti Thiên Đài chọn lựa ngày tốt, cứ như vậy đi.” Càn Hòa Đế nhìn La Phi Nguyệt một cái.
La Phi Nguyệt há hốc mồm, nhìn Tam vương gia, hai mắt đen thui.
Những người khác cũng đều có chút kinh ngạc, dù sao Ninh Nghĩa Công này vẫn rất được bệ hạ coi trọng, tôn quý thể diện và quyền thế đều có, hôn sự này còn tốt hơn hai vị Vương gia trước đó.
“Con...” Tam vương gia vội vàng mở miệng, muốn cự tuyệt.
“Ngươi cái gì?” Càn Hòa Đế cao giọng, lạnh lùng nhìn hắn.
Lập tức, Tam vương gia cũng không dám nói gì nữa: “Nhi...Nhi thần tuân mệnh...”
Hết cách, đành phải run rẩy đứng lên, nhìn Như Ý, lại đặt vào trong tay La Phi Nguyệt. Mẫu thân La Phi Nguyệt vốn cũng là quận chúa, cho nên hai người quen biết nhau từ nhỏ. Tam vương gia nhìn La Phi Nguyệt như muội muội, chỉ có thể hạ giọng nói: “Thật sự không chịu nổi ngươi...”
La Phi Nguyệt ngơ ngẩn một lúc, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, dứt khoát đáp ứng, sau đó tạ ơn.
Thân là nữ tử La gia, nàng ấy vốn cũng có chuẩn bị cho chuyện này. Nếu bệ hạ không tứ hôn thì còn tốt, một khi đã nói ra, đừng nói là làm vương phi, cho dù là vào cung tuyển tú, nàng ấy cũng không thể có nửa điểm kháng cự.
Hơn nữa con người Tam vương gia tuy rằng ham chơi nhưng cũng coi như lương thiện, lại quen biết nhau từ nhỏ, sẽ không quá bạc đãi nàng ấy, như vậy cũng đủ rồi.
Hoàng đế cũng cho La gia thể diện, không lập tức xác định trắc phi.
Sau đó, lại chọn Tứ hoàng tử phi từ trong đám người.
Chọn xong những thứ này, ánh mắt Hoàng đế mới đặt lên người Tiêu Vân Chước.
Khối đầu gỗ Tiêu Trấn Quan kia thật sự đúng là không biết sinh... Nếu tiểu nha đầu này là nam tử, ông ta cũng không cần phiền muộn. Chỉ tiếc hết lần này tới lần khác lại là thân nữ nhi, tài năng của nàng quả thực là lãng phí, nhưng không quan tâm cũng không được.
Thật khó a!
“Ngươi... Đi theo trẫm một chút, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.” Càn Hòa Đế nhìn nàng, cuối cùng mở miệng nói.