Gió thổi mây động, trong phút chốc, trường kiếm hai người đã đối diện nhau.
Hoa Ỷ Phong cố ý nhường chiêu, thể xác và tinh thần đều thả lỏng, định tùy tiện ứng phó một chút, nhưng không ngờ Tiêu Vân Chước vừa mới tung ra một chiêu, mũi kiếm đã đập vào mặt, vừa nhanh vừa độc, nàng ấy lập tức xoay người né tránh, suýt nữa đã bị vạch rách xiêm y.
Trong lòng kinh hãi, còn chưa kịp nghĩ kỹ, một chiêu nữa của Tiêu Vân Chước lại đánh tới, lúc này Hoa Ỷ Phong mới phát hiện, Tiêu Vân Chước thật không đơn giản.
Dưới chân nàng vững chắc, bước đi vừa nhấc vừa kéo căng một cỗ kình lực, hạ bàn ổn trọng như thế, đây nhất định đã luyện từ rất nhỏ. Giờ khắc này, Hoa Ỷ Phong kinh hãi rồi lại kinh hãi, không dám khinh thường, vội vàng lưu tâm.
Song kiếm giao nhau, phát ra âm thanh chói tai, giữa hai người như có tia lửa văng khắp nơi, ánh mắt Tiêu Vân sáng rực không giống lúc bình thường.
Hai người đánh đến khí thế hừng hực.
Quách Sài Nữ nhìn chằm chằm, trong lòng đều đang cổ vũ cho Tiêu Vân Chước.
Dưới chân Tiêu Vân Chước đứng lên, thân ảnh nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, như gió lốc tàng kiếm, lại hướng về phía eo bụng Hoa Ỷ Phong mà đi. Hoa Ỷ Phong trong lòng cả kinh, vội vàng rút kiếm ra ngăn cản, lại không nghĩ rằng một kiếm này của Tiêu Vân Chước không tầm thường, cả người Hoa Ỷ Phong bị đẩy lui về phía sau mấy bước.
Trong lòng Hoa Ỷ Phong kiêu ngạo, trước kia ở Thông Châu khó tìm địch thủ. Thiên phú võ học của nàng ấy rất cao, lại rất hiếu học, năng lực trong các huynh đệ cùng thế hệ đã tính là rất cao rồi, thế mà lúc này liên tiếp bị Tiêu Vân cường công mà đến, cũng khơi dậy dục vọng thắng bại trong nội tâm, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều. Giờ khắc này, toàn bộ khí thế cũng khai hỏa, dùng hết sức lực.
Kiếm pháp Hoa Ỷ Phong hung hãn, kiếm trong tay nàng ấy không có bao nhiêu mỹ cảm hay hoa hòe loè loẹt, chiêu thức dư thừa đối với nàng ấy mà nói đều là gánh nặng, cho nên mỗi chiêu của nàng ấy đều có sát khí phá núi gọt biển, hoàn toàn chính xác khó đối phó.
Nàng ấy nhanh chóng tấn công tựa như có sức mạnh sấm sét. Mà bóng kiếm của Tiêu Vân Chước lay động, liên tiếp né tránh, nhanh nhẹn vô cùng, trường kiếm trong tay giống như du long, cũng hướng về phía đối phương mà cắn nuốt, một góc trong viện có mấy bồn hoa cỏ đều đã trở thành những cành cây trơ trụi.
Hai người ham chiến, hình kiếm đan xen thật lâu.
Hoa Ỷ Phong không tìm thấy nhược điểm của Tiêu Vân Chước, nhưng lúc này nội tâm Tiêu Vân Chước lại ổn định hơn lúc nãy.
Chân hơi khom xuống, nội kình tăng lên, khí thế hùng hậu hơn một khắc trước không ít. Kiếm như nước chảy mây trôi, lần nữa nhằm vào nhược điểm của đối phương mà đi. Mà lúc này Hoa Ỷ Phong cũng thừa cơ rút kiếm tấn công, nhưng mà Tiêu Vân Chước đột nhiên thu kiếm lại, chân vội chuyển sang bên cạnh Hoa Ỷ Phong, tay trái hướng về huyệt vị trên vai của Hoa Ỷ Phong hung hăng bấm một cái. Lập tức, cánh tay Hoa Ỷ Phong tê rần, Tiêu Vân Chước nhân cơ hội này vẩy một cái, trường kiếm trong tay Hoa Ỷ Phong rơi thẳng xuống đất.
Trong nháy mắt nàng ấy khiếp sợ, trên cổ đã truyền đến một chút cảm giác mát mẻ.
“Hoa cô nương, ngươi thua rồi.” Giọng nói của Tiêu Vân Chước truyền đến.
Có lẽ nàng đã lâu rồi không đối chiến với người khác.
Khi còn bé học võ, đều là sư phụ từng bước dẫn dắt nàng. Sư phụ sợ nàng ra ngoài sẽ bị chịu thiệt cho nên ở trên chính sự hết sức nghiêm túc. Cho dù là học cái gì, chỉ cần vừa bắt đầu, liền không có phân chia ngày đêm, lại càng sẽ không quản nàng có mệt hay không, có khổ hay không.
Dùng lời sư phụ nói, những người xấu bên ngoài đều thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho nên nàng có thể cam đoan mình bất luận ở trạng thái nào, đều duy trì năng lực ứng đối mạnh nhất.
Ngày ấy khi nàng thấy cha cùng đại ca đánh nhau, chỉ hâm mộ nam tử trời sinh dũng lực, năm thành võ công cũng có thể bởi vì khí lực lớn mà trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Cho nên đại ca khiến nàng kiêng kị, chỉ có thân thể khoan hậu của nam tử cùng với khí lực được trời ưu ái, nếu không có hai điểm này, phần thắng của nàng vẫn là rất lớn.