Lăng Tây Vương rất ít khi có tin tức truyền đến, bởi vì an phận ở một góc, mọi thứ không làm náo động, cho nên mỗi lần đều là gia quyến của Lăng Tây Vương đến kinh thành hoặc là lúc cống nạp, mọi người mới có thể nhớ tới người như vậy.
Quan viên trong kinh, nhiều người cũng không hiểu rõ Lăng Tây Vương.
Cho nên Tiêu Văn Dũ mới đặc biệt tìm đại bá Hoắc gia chứ cũng không tìm người bên ngoài.
"Sao đột nhiên ngươi lại hỏi Lăng Tây Vương?" Hoắc Thượng Thư cũng có chút không hiểu, nhưng vẫn nói: "Theo ta được biết, ban đầu con nối dõi của Lăng Tây Vương tương đối nhiều, vốn dĩ cũng có trưởng tử, nhưng trước khi được phong thế tử, trưởng tử đã chết yểu, về phần đứa trẻ chết yểu này có phải là song sinh với Tịch Chiếu quận chúa hay không, ta cũng không rõ."
"Nhưng... Ta nhớ lúc tin tức trưởng tử của ông ta chết yểu truyền đến, Lăng Tây Vương biểu thị vô cùng bi thương, Tiên Hoàng đã phong đích nữ của ông ta làm quận chúa, an ủi ông ta, lúc ấy ta cũng không để ý đích nữ này bao nhiêu tuổi, bây giờ quận chiếu Tịch Chiếu vào kinh, dựa theo tuổi tác hiện tại của nàng ta mà tính..." Hoắc đại bá nghĩ một chút, lại nói: "Có lẽ chính là song sinh không sai."
Sắc mặt Tiêu Văn Dũ đại biến: "Đại bá phụ, biểu huynh có từng nhắc đến những chuyện trước đây của muội muội ta với ngài không?"
Hoắc đại bá lắc đầu.
Đám con cháu trong nhà rất kín miệng, có lúc, ông ấy cũng cảm giác được hình như đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không hỏi, ông ấy là gia chủ, cũng không thích quản quá nhiều, tránh cho quản lý quá khiến đám tiểu bối thành hạng người vô năng.
Tiêu Văn Dũ nói đơn giản một chút.
Chuyện liên quan tới Khương thị, hắn không nhắc đến, chỉ nói những chuyện năm đó sau khi Tiêu Vân Chước bị ném đi, bị người ta nhấc đến núi Vạn Cốt, gặp một nam tử thần bí, mưu toan đổi con mắt của nàng, muốn tính mạng của nàng.
Hoắc đại bá cũng có thể nhạy bén tiếp thu được tin tức mà Tiêu Văn Dũ muốn truyền đạt, về phần một số điểm đáng ngờ trong lời nói, Hoắc đại bá cũng thức thời không hỏi nhiều.
"Theo như ngươi nói, bây giờ ngươi nghi ngờ quận chúa Tịch Chiếu chính là tiểu cô nương năm đó bị Chước nha đầu hủy mất con mắt? Vậy thời gian..." Hoắc Thượng Thư tìm giấy bút tính toán một cái.
Lúc đó ông ấy mới vừa ngồi lên vị trí Lễ Bộ Thị Lang.
Vua khác họ vào kinh thành, chuyện lớn như vậy, Lễ bộ sẽ phải bận rộn.
"Năm đó, Lăng Tây Vương không ở kinh thành... Nếu thật sự là ông ta, vậy thì chính là lén lút vào kinh?" Hoắc Thượng Thư hơi kinh ngạc.
"Còn không phải à." Tiêu Văn Dũ nghĩ ngợi, đi qua đi lại: "Đôi mắt của muội muội ta bình thường đã khác biệt so với người bình thường, nhưng điểm này cũng là sau khi muội muội về kinh chúng ta mới biết, trước đó nàng bị ném đi, muội muội gần như đều ở trong nhà không ra ngoài, khi đó ngay cả cha mẹ cũng không biết điểm đặc biệt của nàng, người ngoài sao biết được?"
"Trừ phi người này từ sớm đã mời kẻ tà đạo kia điều tra ngày sinh tháng đẻ của một số đứa nhỏ khắp nơi! Ông ta làm việc này tuyệt đối không phải là suy nghĩ tham lam nhất thời! Mà chính là đã sớm có mưu toan, đại bá phụ, Lăng Tây Vương này rốt cuộc che giấu tâm tư gì?" Tiêu Văn Dũ cảm thấy có chút không rét mà run.
Nhất là Lăng Tây Vương này bình thường vô thanh vô tức, vì sao năm nay đột nhiên lại phái người vào kinh?
"Chính là có tâm tư cũng không thể nói được!" Hoắc Thượng Thư lập tức nghiêm túc nói.
"Dũ ca nhi, Lăng Tây Vương này khác biệt so với người ngoài, mà chuyện ngươi nói trước đó đã trôi đi quá lâu, tình hình lúc đó không có ai làm chứng, chỉ dựa vào lời của Chước nha đầu, cho dù bệ hạ thật sự đề phòng Lăng Tây Vương, cũng không có khả năng thiên vị!" Hoắc Thượng Thư vội vàng bổ sung nói: "Vua khác họ độc nhất vô nhị của triều đại này, từ khi lập quốc đến nay, mấy đời Lăng Tây Vương đều cẩn thận chặt chẽ từ trước tới giờ không gây chuyện! Gần đất phong của Lăng Tây Vương, phàm là có tình trạng thiên tai lớn nhỏ, Lăng Tây Vương đều sẽ ra tay cứu trợ thiên tai, ở vùng đất phong danh tiếng rất tốt!"
"Hơn nữa chỉ với cống phẩm hàng năm mà nói, những tiểu quốc xung quanh mỗi năm đều nghĩ đến việc đưa ít đồ, duy chỉ có Lăng Tây Vương là khác biệt, mặc dù bình thường ông ta không hay xuất hiện, nhưng phàm là tặng đồ vào kinh thành, tất nhiên là lấy ra mười phần thành ý! Nếu như bây giờ ngươi nói cho bệ hạ, Lăng Tây Vương che giấu lòng khác, ngươi bảo bệ hạ phải làm thế nào?"