Nhưng mà lúc này đây, Khương thị đợi suốt cả một đêm mà cũng không thấy Tiêu Trấn Quan tới, thậm chí người mà bà ta phái đi cũng nói, Tiêu Trấn Quan ngay cả cửa thư phòng cũng không bước ra ngoài.
Thức suốt cả một đêm, Khương thị càng tức giận hơn.
“Ta đã bệnh thành như vậy mà ông ấy còn muốn gì ở ta nữa? Hay là chờ ta vào quan tài nằm ông ấy mới bằng lòng tha thứ cho ta sao?” Khương thị cũng vô cùng ấm ức.
Trong lòng Khương Nguyên cũng hơi sợ, kỳ thật nàng ta cũng không hiểu, tại sao lúc trước cô mẫu lại làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy…
Ngay cả hài tử thân sinh cũng có thể vứt bỏ, vậy thì chất nữ như nàng ta thì…
Khương Nguyên đột nhiên cảm thấy sự sủng ái mà mình được nhận lúc này cũng có chút hư ảo, không biết khi nào sẽ biến mất đây?
“Cô mẫu, nếu như mấy biểu ca biết chân tướng, liệu có thể nào…hướng về phía biểu tỷ, không để ý đến ngài nữa không?” Khương Nguyên có chút lo sợ bất an.
“Không, ta là mẫu thân bọn họ, mấy năm nay cho dù ta thờ ơ với Đại Lang thì khi hắn thấy ta, hắn cũng phải cung kính hiếu thuận. Mà Nhị Lang nhất định sẽ thuận theo, sẽ không vì người khác mà chống đối ta. Còn Tam Lang sao…vẫn còn nhỏ, ai đối tốt với hắn thì hắn sẽ thích người đó, chuyện cũ năm xưa chỉ có thể gây ra những xáo trộn nhất thời, nhưng nhất định sẽ không thể lật đổ ta được.” Khương thị khinh thường.
Khương Nguyên cũng hy vọng như thế.
Cho dù cô mẫu có đáng sợ đến đâu thì cũng là chỗ dựa duy nhất của nàng ta trong nhà này.
“Cô mẫu, Nguyên nhi…cả gan hỏi một câu… Năm đó, lúc ngài vứt bỏ biểu tỷ, thật sự không…không đau lòng sao?” Khương Nguyên thật cẩn thận nói.
Khương thị ngẩn ra một lúc rồi chỉ cười lạnh một tiếng.
Là cốt nhục thân sinh, sao có thể không hề có chút tình cảm nào chứ? Dù sao thì bà ta cũng là một con người.
Chỉ là đại sư nói, nha đầu này chính là quái vật hút hết sinh cơ của bà ta, là kẻ thù đoạt lấy vận mệnh của bà ta, chỉ cần giữ lại nha đầu đó thêm một ngày là thân thể bà ta không thể hồi phục!
Tiêu Trấn Quan có thể chỉ có một mình bà ta khi bà ta còn sống, nhưng nếu bà ta c.h.ế.t rồi thì sao?
Hài tử còn nhỏ, nhất định trượng phu sẽ tái hôn, đến lúc đó những gì bà ta có được sẽ thuộc về người khác!
Hơn nữa sau khi ném hài tử này đi, sức khỏe bà ta quả thật càng ngày càng tốt hơn, chứng minh đại sư nói đúng!
“Chờ khi nào con thành hôn rồi sẽ biết, muốn sống tốt thì trượng phu, nhi nữ của mình phải đặt hết tấm lòng của mình trên người con mới được. Còn loại hài tử mà khuỷu tay quẹo ra ngoài sẽ chỉ làm con thêm đau đầu, ngày đêm bất an!” Giọng điệu Khương thị thả lỏng, trong ánh mắt lộ vài phần châm chọc: “Con nhìn lão thái thái mấy năm nay sống cuộc sống kiểu gì? Trượng phu không yêu, nhi tử chỉ lo cho gia đình nhỏ của mình, cho nên bà ta chỉ có thể thanh đăng cổ phật. Nếu không phải cướp mất Đại Lang của ta thì con nói cuộc sống của bà ta còn ý nghĩa gì chứ?”
Khương Nguyên trầm ngâm gật đầu, tuy rằng cô mẫu làm ra chuyện đáng sợ, nhưng nếu nàng ta được lựa chọn, nàng ta cũng không muốn sống cuộc sống như của lão thái thái.
Lúc này, Khương thị tức giận nhưng vẫn đủ kiên nhẫn để mặc kệ, tin rằng trượng phu sẽ hồi tâm chuyển ý, không tức giận quá lâu.
Mà trong phủ cũng đã bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Tiêu Trấn Quan bảo Tiêu Văn Việt tới, đưa cho Tiêu Vân Chước một ít… ngân phiếu.
Sắc mặt Tiêu Văn Việt phức tạp, không biết phụ thân mình đang nghĩ gì. Tiêu Vân Chước chạy ra ngoài cả đêm không về ngủ, chẳng những không phạt mà còn được thưởng sao?
Trước đó hắn cũng đã từng không về nhà, sao không thưởng cho hắn một ít?