Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 119: Bản mệnh hồn ấn (1)

- Vậy nên có thể thấy, mặc kệ người này có phải luyện dược sư nhị phẩm hay không, ở trong mắt Hoa hội trưởng, trên phương diện luyện dược học Diệp Huyền nhất định có thiên phú vượt xa bản thân lão.

- Thiên tài như vậy, dù ta có vì hắn mà đắc tội với Vương gia thì đã sao, kéo hiệp hội luyện dược sư vào vòng nước xoáy thì đã sao, sau này một khi hắn trưởng thành rồi thì tất cả những chuyện này đều đáng giá.

- Huống hồ gì, ngươi cảm thấy Hoa hội trưởng sẽ sợ Vương gia khiêu khích sao!

Mỗi câu Lương đại sư nói ra đều khiến vẻ mặt của Hà chấp sự càng thêm ngưng trọng, thứ gã nghĩ chỉ là những việc trước mắt, chứ không nhìn xa trông rộng được như Lương đại sư.

- Lương đại sư quả nhiên không hổ là đại sư, thuộc hạ lĩnh giáo.

Hà chấp sự xem như triệt để an lòng tin phục, đừng xem bộ dạng ăn nói thô lỗ, làm việc lại lỗ lãng của Lương đại sư hôm nay trên quảng trường, đây chẳng qua là làm bộ bề ngoài thôi, kì thực lòng dạ lão rất tinh tế, hơn nữa ánh mắt sắc bén, tầm nhìn của phi thường cao minh.

Lương đại sư cười một tiếng:

- Được rồi, chuyện hôm nay ta đã truyền tin về Lam Nguyệt thành rồi, mặc kệ tổng bộ trả lời như thế nào, chuyện chúng ta cần làm nhất bây giờ chính là gầy dựng quan hệ tốt với Diệp gia, xem nguy cơ của Diệp gia giống như nguy cơ của chúng ta.

- Thuộc hạ đã hiểu.

Những ngày kế tiếp, Thanh Sơn Trấn coi như cũng từ từ khôi phục sự yên bình, nhưng mạch nước ngầm bên dưới lại ngày càng mãnh liệt hơn.

Vương Điền đã bẩm báo hết những chuyện xảy ra ở đây về cho Lam Nguyệt thành, lập tức khiến cho Vương gia chấn động.

Vốn bọn họ cho rằng, lấy thực lực của Vương gia bọn họ, muốn tiêu diệt một cái Diệp gia nho nhỏ chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

Nhưng nào ngờ, trải qua hơn nửa tháng chèn ép, Diệp gia đúng là đã tổn thất rất nhiều sản nghiệp, tới lúc sắp sửa bị diệt sạch thì đột nhiên lại kéo thêm hiệp hội luyện dược sư vào.

Mà những lời ngày hôm đó Lương Phương nói ở quãng trường lại càng khiến cho Vương gia tức giận hơn nữa.

Luyện dược sư quả thực rất cao quý, nhưng Vương gia chuyên môn buôn bán dược tề và đan dược, dưới trướng cũng có không ít luyện dược sư nhất phẩm.

Lương Phương cũng chỉ là một tên luyện dược sư, lại không xem Vương gia ra gì, nếu để người ngoài biết được thì chẳng khác gì cho Vương gia bọn họ một cái tát thật mạnh.

Kết quả chính là sau khi gia chủ Vương gia nhận được tin tức thì lập tức phái người cầm hiệp nghị do Hứa chấp sự kí tên, xông thẳng vào hiệp hội luyện dược sư, muốn tìm hội trưởng Hoa La Huyên hỏi chuyện.

Nào ngờ hội trưởng Hoa La Huyên vừa nhìn thấy hiệp nghị kia, không nói hai lời liền xoèn xoẹt kéo mấy chục cái, một đống hiệp nghị liền biến thành giấy vụn bay đầy đất, sau đó còn trực tiếp tống cổ người của Vương gia ra khỏi hiệp hội luyện dược sư.

Sau khi đuổi ra ngoài còn tuyên bố:

- Chuyện của hiệp hội luyện dược sư còn không tới lượt Vương gia xen vào, bắt chó đi cày thích quản chuyện thiên hạ, không có gì lại đi kiếm chuyện.

Khiến cho gia chủ Vương gia tức giận tới mức quăng bể vài cái ly trong nhà, còn la ó muốn tới phù thành chủ tố cáo hiệp hội luyện dược sư nuốt lời.

Hội trưởng Hoa La Huyên lập tức trả lại cho một câu:

- Tố cáo đi, Vương gia ngươi đi tố cáo thoải mái, đừng nói là tới phủ thành chủ, cho dù có lên tới vương thành để tố cáo thì Hoa La Huyên ta cũng không sợ, một gia tộc nho nhỏ mà thôi, làm được trò trống gì.

Lời này khiến cho Vương Hải tức giận thiếu chút nữa tắt thở.

Vương gia vốn muốn kéo thêm Chu gia cùng làm lớn chuyện này lên, bất quá mấy chuyện như đối kháng với hiệp hội luyện dược sư, Chu gia đương nhiên sẽ không dây vào làm gì.

Sau khi trải qua mấy phen thương nghị thì Vương gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ngẫm lại cũng phải thôi, hiệp hội luyện dược sư là tổ chức thế nào, cho dù Vương gia có làm lớn chuyện hơn nữa thì đã sao? Chẳng lẽ có thể khiến cho phủ thành chủ trừng phạt hiệp hội luyện dược sư được sao? Nghĩ thôi cũng biết là không được.

Bất quá, ân oán với hiệp hội luyện dược sư tạm thời cứ để đó, Vương gia lại trút hết lửa giận của mình lên Diệp gia.

Nếu Diệp gia đã không muốn giao trang viên trong tay ra thì cũng được thôi, đã không muốn bán vậy thì ta cướp, cướp không được thì ta cũng có thể huỷ nó.

Đương nhiên, Vương gia và Chu gia không thể nào tự mình ra tay động thủ trực tiếp được, một khi lộ ra thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh của hai nhà, bất quá nếu như âm thầm mời một vài ác nhân thì không phải là không được.

Dù cho người khác có biết là do Vương gia và Chu gia hạ thủ thì đã sao, không có chứng cứ thì cũng không thể làm được gì.

Nghĩ là làm, rất nhanh, Vương gia và Chu gia đều lén lút có hành động.

Diệp Huyền đương nhiên không hề hay biết gì về âm mưu của hai nhà Chu, Vương, mấy ngày này hắn một mực ở trong phủ đệ của mình để tu luyện.

Xuy xuy xuy!

Trong phòng Diệp Huyền, từng đạo linh hồn chi lực quỷ dị không ngừng ngưng kết ở giữa không trung, giống như một cây bút vô hình, nhanh chóng phác ra những đồ án quỷ dị.

Những đồ án này vô cùng phức tạp, sau khi trải qua hồn lực cấu trúc thì giống như cùng cộng minh với đất trời, khiến cho cả gian phòng đều lâm vào cảnh giới vô cùng huyền diệu, giống như không tồn tại trên thế giới này.

Nếu như để cho một luyện hồn sư cao cấp nhìn thấy một màn này thì y nhất định sẽ chấn kinh.

Tuy rằng hồn lực của luyện hồn sư luôn vượt xa võ giả bình thường, nhưng nếu muốn làm tới mức có thể điều khiển tự nhiên cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Luyện hồn sư nhất phẩm bình thường nhiều nhất chỉ có thể tiến hành kéo dài, mở rộng hồn lực của mình hoặc là tiến hành ngưng luyện, dò thám, trị liệu các loại đơn giản một chút.

Nhưng nếu muốn làm tới mức dùng hồn lực để tạo nên hồn trận hồn ấn thì chỉ có những kẻ có tu vi tam phẩm, tứ phẩm mới có thể làm được, nhưng Diệp Huyền chỉ mới là một võ giả linh võ cảnh mà đã có thể làm được, đây quả thực là phá vỡ hạn chế của luyện hồn sư.

Hồn lực đồ án ngập trời không ngừng lập loè, dường như sinh ra sự cộng hưởng nào đó với nhau, cuối cùng, những hồn lực trận ấn này đột nhiên co rút lại, chui vào mi tâm của Diệp Huyền.

- Hô!

Diệp Huyền mở mắt ra, thở hắt ra một hơi.

- Trải qua hơn nửa tháng tu luyện, bản mệnh hồn ấn của ta rốt cuộc cũng ngưng luyện thành công rồi, chỉ tiếc là cái bản mệnh hồn ấn này còn hơi đơn giản một chút, chỉ có thể khiến hồn lực của ta tăng lên gấp đôi, được rồi, tạm thời dùng đỡ đi vậy.

Diệp Huyền mở miệng thì thào, trong giọng nói chỉ toàn vẻ bất mãn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất