Im miệng đi! Ác Long, Ta Không muốn tiếp tục sinh con cùng ngươi nữa

Chương 20: Hậu sự

Chương 20: Hậu sự
Ba ngày sau.
"Hắn chết rồi sao?"
Noah đứng trên giường, giơ chân đá nhẹ vào đầu Leon.
Bên cạnh, Mộ Ân nhảy nhót hai cái rồi nói: "Chị ơi, không được đá cha như vậy đâu, như thế là bất lịch sự đó."

"Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng chen vào."
"Hừ!"
Mộ Ân lại quay sang nhìn Losevise. "Mẫu thân đại nhân, cha mấy ngày trước vẫn còn bình thường, sao tự nhiên lại ngất đi rồi?"
Losevise nhìn Leon không chút biểu cảm.
"Có lẽ là do bạo bệnh đột ngột chăng."
Ai mà biết được cái tên này ba ngày trước đột nhiên phát rồ cái gì, lao vào nàng không chút kiêng nể.
Rõ ràng nàng đã nói rồi, ngươi tốt nhất đừng làm vậy, nếu không sau khi chuyện này kết thúc, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Leon chắc chắn cũng hiểu rõ hậu quả của hành động đó.
Nhưng hắn vẫn làm.
Hơn nữa còn làm đến mức cực kỳ hả hê.
Vậy thì Losevise có thể tha cho hắn sao?
Không đời nào.
Chỉ là nàng cũng không ngờ rằng, sau cú đấm đó, hắn lại bất tỉnh suốt ba ngày.
"Cha có phải lại muốn ngủ thêm hai năm nữa không?"
Mộ Ân lo lắng, xen lẫn tuyệt vọng nói: "Đến lúc cha tỉnh lại, Mộ Ân đã trở thành một con rồng lớn mất rồi! Lúc đó sẽ không được cha bế nữa!"
"Dù con lớn bao nhiêu, hắn vẫn có thể bế con được."
Noah lại giơ chân, nhẹ nhàng dẫm lên mặt Leon một cái. "Ta thấy hắn chỉ đang giả vờ ngủ thôi."
"Được rồi, hai đứa ra ngoài chơi đi." Losevise nói.
"Vâng, mẫu thân."
Noah xoay người nhảy xuống giường.
Nhưng nghĩ ngợi một chút, con bé không nhảy xuống đất ngay, mà lại giẫm lên bụng Leon rồi bước qua.
Mộ Ân sợ đến mức che mắt lại.
Bị giẫm lên nhiều như vậy mà vẫn chưa tỉnh, cha có lẽ không phải giả vờ ngủ đâu...
Sau khi xuống giường, Noah kéo tay Mộ Ân rồi rời đi.
Mộ Ân vẫn còn lưu luyến nhìn cha mình, lẩm bẩm: "Cha, lúc tỉnh lại nhớ rửa mặt đi nhé..."
"Cạch——"
Hai tiểu long nữ rời khỏi phòng.
Losevise vẫn lạnh lùng nhìn Leon.
"Nếu ngươi còn giả vờ nữa, thì thứ giẫm lên bụng ngươi lần tới sẽ không phải là chân của Noah đâu."
"Ôi đau đau đau đau đau—!"
Leon giật bắn người, lập tức bật dậy, ôm bụng lăn qua lăn lại trên giường.
"Cái con nhóc này, nhỏ mà xuống chân nặng khiếp!"
"Tộc rồng có mật độ xương cao hơn con người, khi bế Mộ Ân ngươi không cảm nhận được sao?"
"Có chứ."
"Vậy còn hỏi?"
"Ta hỏi thì nhất định nàng phải trả lời à? Ta ép buộc nàng chắc?"
"...Ngươi vẫn nên chết đi thì hơn, Leon."
Losevise nâng tay lên, ngưng tụ ma pháp.
Leon lập tức chộp lấy chiếc gối, chắn trước mặt mình—
Mặc dù hắn biết rõ rằng, trước nguồn ma lực đủ san bằng cả một ngọn núi, một cái gối chẳng có chút tác dụng nào, nhưng nếu phải chết, chí ít cũng được gối đầu lên gối, như thế có lẽ sẽ thoải mái hơn chút.
Losevise lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay tản đi năng lượng trong lòng bàn tay.
Xác nhận không có nguy hiểm, Leon mới chậm rãi hạ gối xuống.
Thực ra hắn biết Losevise sẽ không thực sự giết mình.
Nếu muốn giết, nàng đã ra tay từ sớm rồi, đâu cần phải đợi hắn tỉnh lại.
Chỉ là sau cái đêm ba ngày trước, Losevise đã tung một cú đấm khiến hắn bất tỉnh hoàn toàn. Kể từ đó, hắn ngủ liền ba ngày ba đêm.
Theo lý mà nói, hắn không yếu đến mức này.
Nhưng tất cả thể lực mà hắn tích góp được trong thời gian qua đều đã dồn hết vào đêm đó để trả đũa Losevise.
Sau khi báo thù xong, thanh thể lực của hắn cũng hoàn toàn cạn kiệt.
Chứ đừng nói đến cú đấm của Losevise, chỉ cần Noah giẫm lên thôi là hắn cũng đủ gục rồi.
"Giờ thì nói ta nghe, lúc đó ngươi đã nghĩ cái quái gì vậy?" Losevise lạnh lùng hỏi.

"Nghĩ gì à? Một Đồ Long Giả chỉ đang tận dụng mọi cơ hội có thể để chống lại một Long Vương mà thôi, có gì khó hiểu sao?"
"Đến giờ rồi mà ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện phản kháng?"
"Tại sao lại không phản kháng?"
Lời lẽ ngông cuồng và ngang ngạnh như vậy, Leon vốn tưởng rằng Losevise sẽ lập tức ra tay dạy dỗ hắn một trận nữa.
Nhưng không ngờ, ánh mắt của nữ long vương lúc này không hề chứa đựng sự tức giận, mà ngược lại, nhiều hơn là sự ngạc nhiên.
Sau một thoáng sững sờ, Losevise khẽ cười nhạt.
"Được lắm, ngươi cũng có cốt khí đấy, Đồ Long Giả."
Hai chữ "Đồ Long Giả" lần này được nàng nói ra rất nghiêm túc, khác hoàn toàn với thái độ khinh thường và giễu cợt trong bữa tiệc tối hôm đó.
Leon nghĩ, chắc nàng cũng đã nhận ra chính vì bản thân xem thường hắn nên hắn mới làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Vậy nên, sau chuyện này, có lẽ Losevise ít nhiều cũng phải dè chừng hắn rồi, đúng không?
"Phải thừa nhận một điều, Leon, ngươi thực sự xứng đáng với hai chữ "mạnh nhất"."
Sự mạnh mẽ không chỉ nằm ở sức mạnh thể chất, mà còn thể hiện trong tinh thần.
Ý chí bảo vệ nhân cách và lòng tự tôn của hắn rất kiên định, điều này khiến Losevise vô cùng khâm phục.
Tất nhiên, điều đó cũng giúp nàng có thêm niềm vui trong việc dùng cách này để hành hạ hắn sau này.
Hắn càng phản kháng, Losevise càng hứng thú.
"Hừ, cảm ơn lời khen."
Thấy không, mọi người?
Địa vị trong gia đình là phải tự giành lấy!
Lần này, Leon thắng, loài người thắng!
Mau khắc lên bức tường ngoài của Ngân Long Thánh Điện ba chữ "Leon thắng lớn", cảm ơn.
"Được rồi, đừng có cười ngu nữa, mau mặc quần áo vào, đi ra ngoài với ta."
"Hử? Ra ngoài với nàng? Làm gì?"
"Trước đó ta đã hứa với ngươi, nếu dạy được Mộ Ân viết tên, ta sẽ cho phép ngươi ra ngoài đi dạo với ta."
Leon nhướng mày: "Ồ? Cũng giữ lời đấy nhỉ?"
Losevise hừ nhẹ, "Cứ coi như dắt chó đi dạo vậy. Nhân tiện thể hiện một chút sự gắn kết vợ chồng trước mặt tộc nhân, tránh để bọn họ sinh nghi."
Nói xong, nàng xoay người đi đến tủ quần áo, chọn lấy vài bộ rồi ném lên giường.
Leon vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Nàng là Long Vương rồi, còn quan tâm đến việc tộc nhân nghĩ gì sao?"
"Diễn thì phải diễn cho trọn vẹn."
"OKOK, tùy nàng vậy."
Hắn bỗng khựng lại một chút, rồi đột nhiên hỏi: "Vậy... chuyện ba ngày trước, cứ thế mà bỏ qua sao?"
Losevise đứng quay lưng về phía hắn, nghe câu hỏi này, khóe môi hơi nhếch lên.
"Đương nhiên rồi."
Đương nhiên là không.
Nói đùa à, bổn vương đường đường là Ngân Long Nữ Vương, làm sao có thể để yên chuyện bị hắn sỉ nhục như vậy được?
Leon gật đầu: "Vậy thì tốt."
"Mau mặc quần áo vào đi, lát nữa chúng ta xuống dưới."
"Ừ."
---
Khoảng mười phút sau.
Leon và Losevise sóng vai bước ra khỏi Ngân Long Thánh Điện.
Bên ngoài, đám tộc nhân Ngân Long Tộc trông thấy cảnh này, vô thức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Nếu không nhầm thì đây là lần đầu tiên bệ hạ và phu quân của nàng cùng xuất hiện trước mặt mọi người nhỉ?
Ngay cả khi tổ chức hôn lễ, hai người bọn họ cũng không thông báo cho bất kỳ ai—
Dù sao thì, đó là những gì bệ hạ đã nói.
Bệ hạ còn nói rằng, vị Long Vương giống đực này là một đối tượng kết hôn rất lý tưởng, không hút thuốc, không uống rượu, không trăng hoa.
Rồi chẳng bao lâu sau khi kết hôn, hắn lại đột nhiên lâm bệnh nặng, hôn mê suốt hai năm liền.
Bệ hạ lại nói, "Chuyện này không có gì to tát, ta yêu hắn, hắn yêu ta, mọi người cứ an phận mà sống yên bình là được."
Bệ hạ nói...
Thôi, bỏ đi.
Dù sao bệ hạ nói gì cũng chẳng quan trọng lắm.
Giờ nàng cuối cùng cũng chịu đưa vị phu quân thần bí của mình ra ngoài đi dạo rồi, tộc nhân cũng có thể ngồi yên mà hóng drama rồi!
Tất nhiên, những kẻ hóng hớt không chỉ có bọn họ.
Còn có hai tiểu quỷ trên lầu cũng đang chăm chú theo dõi.
"Ê~ Chị ơi nhìn kìa~ Cha và mẫu thân đang đi dạo kìa~"
Mộ Ân chống tay lên lan can ban công, hào hứng chỉ tay về phía hai người trong vườn.
Noah liếc nhìn một cái, dù trong lòng cũng muốn xem tiếp, nhưng con bé lập tức thu lại ánh mắt, thờ ơ nói:
"Có gì đáng xem chứ."
"Nhưng mà họ thật sự rất xứng đôi mà, chị!"
"Ồ."
Thấy chị gái không hùa theo mình, Mộ Ân liền tự mình lẩm bẩm một câu vè nhỏ:
"Cha yêu mẫu thân, yêu Mộ Ân, cũng yêu chị gái~"
Noah khựng lại, nhướn mày, lạnh nhạt hừ một tiếng.
"Yêu ta?"
"Đúng rồi đúng rồi!"
"Yêu ta, nhưng ngay cả tên ta cũng không biết, vậy mà gọi là yêu?"
Mộ Ân chớp chớp mắt, nhảy xuống khỏi lan can, nhìn Noah. "Tên của chị..."
"Phải đấy, lúc đó không phải chính em nói cho hắn sao? Nếu không, hắn còn chẳng biết ta tên gì. Hừ, mà dù có biết rồi, có vẻ hắn cũng chẳng bận tâm mấy đâu."
Đồng tử Mộ Ân khẽ rung lên, như chợt nhớ ra điều gì, lập tức lục lọi trong túi mình.
"A! Tìm thấy rồi! Chị, nhìn nè!"
Đó là một mảnh giấy nháp, trên đó viết một cái tên:
Noah K. Melkwei
Nét chữ ngay ngắn, thanh thoát, rất đẹp.
"Viết không tệ đâu, Mộ Ân." Noah khen ngợi.
"Đây là do cha viết đó."
"Xấu chết đi được."
Mộ Ân: "..."
"Lực bút quá mạnh, suýt nữa thì làm rách giấy; nét bút cứng đờ, chẳng có chút lưu loát nào; chữ K cũng viết sai tỷ lệ, nhìn ngứa mắt chết đi được." Noah bắn liên thanh những lời chê bai, như thể vô cùng khó chịu với nét chữ của Leon.
Mộ Ân cúi đầu xoay xoay ngón tay, lí nhí nói: "Nếu chị không thích, vậy trả lại cho em nhé..."
"Không trả."
"Ơ?"
"Một chữ xấu thế này mà để cho em, lỡ làm em viết xấu theo thì sao?" Noah nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ờm... Vậy em ra ngoài chơi đây."
Mộ Ân líu ríu bước ra khỏi phòng.
Chờ đến khi em gái rời đi, Noah lặng lẽ bước đến bên giường, cúi người lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đầy bụi từ dưới gầm giường.
Con bé thổi nhẹ lớp bụi trên nắp hộp, sau đó lấy chìa khóa ra mở ổ khóa nhỏ trên đó.
Bên trong hộp là một mảnh kim loại đen.
Noah nhẹ nhàng đặt mảnh giấy viết tên mình vào trong hộp.
Sau đó, con bé khóa hộp lại, cất vào gầm giường như cũ.
Làm xong tất cả, Noah lại chạy đến ban công, nhìn xuống hai người phía dưới.
Ánh mắt con bé dừng lại ở bóng lưng của Leon.
Thật lâu sau, con bé thì thầm thật khẽ:
"Ngươi thực sự yêu chúng ta sao?"
---

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất