Im miệng đi! Ác Long, Ta Không muốn tiếp tục sinh con cùng ngươi nữa

Chương 2: Ngươi tỉnh rồi à? Giờ ngươi đã làm cha rồi đấy!

Chương 2: Ngươi tỉnh rồi à? Giờ ngươi đã làm cha rồi đấy!
Nhìn lại cuộc đời của Leon Kasmod, vị Đồ Long Giả mạnh nhất Đế Quốc, tuy ngắn ngủi nhưng cũng vô cùng huy hoàng—
Đương nhiên, trong sự huy hoàng ấy hẳn cũng xen lẫn một chút hài hước khiến người ta dở khóc dở cười.
Năm năm tuổi, Leon tay không đánh chết chó dữ nhà hàng xóm, cứu một bé gái, cảnh tượng này vừa hay được vị sư phụ Đồ Long đi ngang qua nhìn thấy, thế là Leon được mang đi làm đệ tử chân truyền cuối cùng;
Sáu tuổi, Leon được nhận định là thiên tài trời sinh, là kỳ tài có một không hai để đồ long, sư phụ vì vậy quyết định nâng độ khó huấn luyện lên một chút, dạy hắn môn thể thuật được gọi là Kim Cương Bất Hoại;
Năm mười tuổi, Leon với danh hiệu thiên tài bước vào Đồ Long Học Viện ưu tú nhất của Đế Quốc học tập chuyên sâu—
Gì cơ?
Ngươi hỏi ba năm từ bảy đến chín tuổi Leon đã làm gì ư?
Hắn nằm trong bệnh viện.
Bởi vì khi sư phụ truyền cho hắn môn thể thuật Kim Cương Bất Hoại kia, nổi hứng lên, bảo hắn biểu diễn tuyệt kỹ lấy ngực đập đá trước mặt mọi người.
Kết quả không ngờ thành lấy đá đập ngực.
Một búa ấy xuống, Leon trực tiếp nằm viện ba năm.
Lúc đó sư phụ còn nghĩ đứa bé này chắc chắn không qua khỏi rồi, thậm chí đã chuẩn bị xong lời quỳ gối xin lỗi các cô giáo của cô nhi viện nơi nhận nuôi Leon.
Nhưng không ngờ, thiên tài vẫn là thiên tài, thế mà còn sống được.
Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã sớm phải nằm yên làm lại từ đầu, luyện luôn một nhân vật mới được hai năm rồi.
Sau khi hồi phục, dưới sự chăm sóc chu đáo của sư phụ, cơ thể Leon lại khỏe mạnh như xưa.
Vì vậy, vào đúng ngày sinh nhật mười tuổi của Leon, sư phụ đưa hắn vào Đồ Long Học Viện.
Leon lúc đó đã nghĩ, rời xa sư phụ có lẽ không phải chuyện xấu.
Ít nhất trongChương trình học chính quy của học viện, chắc sẽ không có môn "lấy đá đập ngực" này chứ nhỉ?
Cứ như vậy, Leon đã trở thành người tốt nghiệp Đồ Long Học Viện nhỏ tuổi nhất, đồng thời cũng đạt được đánh giá cao nhất trong lịch sử.
Mười lăm tuổi, hắn chính thức cầm vũ khí, bước lên chiến trường Đồ Long.
Tiểu đội của hắn đi tới đâu thắng tới đó, giết vô số địch nhân, lập công lớn giành lại lãnh thổ đã mất của Đế Quốc.
Tên tuổi Leon cũng nhanh chóng lan truyền trong dân chúng Đế Quốc.
Họ gọi hắn là vị anh hùng đồ long trăm năm khó gặp, là hy vọng duy nhất dẫn dắt Đế Quốc đi tới chiến thắng, kết thúc cuộc chiến này.
Nhưng—
Một đứa trẻ mồ côi không có bối cảnh, không có chỗ dựa thì không nên có được sự ủng hộ sâu rộng đến thế từ dân chúng.
Địa vị của hắn cũng tuyệt đối không được phép tiến xa hơn nữa.
Khi danh vọng của Leon đạt tới đỉnh cao nhất, hoàng thất Đế Quốc quyết định điều hắn tới một chiến trường đồ long khốc liệt nhất.
Chính là nơi này, chiến trường giao chiến với Ngân Long Tộc.
Cuộc chiến kéo dài vài năm, hai bên thương vong vô số.
Trong trận quyết chiến cuối cùng, khi Leon gần như đã công phá được Ngân Long Thánh Điện, hắn lại bị tiểu nhân hãm hại, trở thành tù binh của Losevise.
Hắn không biết kẻ đó là ai.
Có lẽ sau này cũng chẳng còn cơ hội để biết nữa.
Nhưng điều đáng an ủi là, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, Leon đã khiến kẻ địch lớn nhất của Đế Quốc—Nữ vương Ngân Long phải trả một cái giá vô cùng "đau đớn".
Nói đến loại ma pháp mang thai mị hoặc vừa trái đạo trời lại vừa hạ lưu này, Leon phát hiện được trong một cuốn cổ tịch rách nát.
Xem xong, hắn liền nghĩ rằng: "Thứ ma pháp tà ác dâm loạn thế này sao có thể để lại trên đời được chứ? Hãy để ta thay trời hành đạo!", sau đó liền đốt luôn cuốn sách cổ ấy đi.
Vốn dĩ Leon nghĩ cả đời này cũng chẳng cần dùng đến chiêu này, thật không ngờ Losevise lại trao cho hắn một cơ hội trời cho như vậy.
Nếu đổi lại là một Đồ Long Giả khác bị bắt, e là chỉ biết buông mấy câu hung hăng rồi uống hận xuống hoàng tuyền mà thôi.

Leon ít ra còn có thể khiến Nữ vương Ngân Long buồn nôn thêm một lần.
Thắng lợi mỹ mãn, đại khái chính là như vậy.
Dù cuối cùng vẫn phải chết, nhưng Leon cảm thấy với bảng thành tích của mình, lên thiên đường chắc cũng không phải vấn đề gì lớn.
Về câu nói vừa rồi “Ta sẽ ở địa ngục đợi Losevise”, cũng chẳng phải là tiên đoán hay nguyền rủa gì.
Chỉ là hắn cảm thấy nói vậy nghe rất ngầu mà thôi.
Kiểu giống tâm tính của người trẻ tuổi ấy.
Thế nhưng ngầu thì ngầu thật, Leon vẫn cảm thấy, điều chiếm lĩnh phần lớn cảm giác của hắn lúc này vẫn là:
Mệt.
Quá mệt mỏi rồi.
Cuộc đời hắn tuy ngắn ngủi, nhưng quả thật quá mệt mỏi.
Nếu có thể, Leon cũng muốn sống cuộc đời quy ẩn điền viên.
Hắn có thể sẽ rời khỏi Đế Quốc, đến một thị trấn nhỏ xa xôi nào đó, thuê một trang trại, sau đó cưới một cô gái không quá xinh đẹp nhưng cũng chẳng xấu xí làm vợ.
Rồi lại sinh một cô con gái đáng yêu.
Cuối cùng thì vừa vắt sữa bò, vừa chờ thời gian dần dần khiến hắn già đi.
Dù sao thì, vắt sữa bò cũng an toàn hơn cái nghề đồ long rất nhiều mà.
Không thể sống cuộc đời lý tưởng như vậy, xem ra cũng là điều tiếc nuối của Leon.
Ừ thì, vốn dĩ tiếc nuối vẫn luôn đồng hành xuyên suốt cả cuộc đời, thế nên nó mới được gọi là cuộc đời đó thôi.
Uỳnh—
Một tiếng ong ong vang lên trong đầu Leon, trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Nhưng mà……
Trong đầu?
Hiện giờ chẳng phải hắn chỉ còn lại mỗi ý nghĩ thôi sao?
Vậy tại sao vẫn còn cảm giác “trong đầu” được chứ?
Leon còn chưa kịp phản ứng, “tầm nhìn” của hắn đột nhiên cũng được khôi phục.
Từng mảnh ký ức vụn vỡ giống như đèn kéo quân lướt qua trước mắt hắn.
Từ khi hắn sinh ra, lớn lên, rồi những năm tháng hắn trải qua tại Đồ Long Học Viện……
Tựa như đang xem một bộ phim điện ảnh vậy.
Mãi đến hình ảnh cuối cùng, dừng lại tại địa lao của Ngân Long Tộc.
Ánh mặt trời từ khung cửa sổ duy nhất chiếu vào, hắn bị trói trên giá sắt, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Nữ vương Ngân Long.
Đó là ánh mắt giữa kẻ chiến bại và người thắng cuộc, nhưng lại giống như tín đồ sa ngã đang cầu xin sự khoan dung từ thánh nữ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh vỡ tan, một tia sáng tựa thanh kiếm sắc bén, phá vỡ nơi vốn chỉ là hư vô ấy.
Leon chậm rãi mở mắt ra, vô số cảm giác cùng giác quan cũng dần dần thức tỉnh.
Nhiệt độ cơ thể, hô hấp, nhịp tim, mạch đập……
“Ta… ta chưa chết ư…”
Và cả giọng nói nữa.
Leon thử cử động đầu ngón tay.
Dù hơi tê liệt, vô lực, nhưng ít ra vẫn còn cử động được.
Hắn cố gượng ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vừa ấm áp vừa xa hoa.
Căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo, trên tường vẽ mặt trời và mây, còn có vài thiên sứ được vẽ rất đơn giản—
Dù khá trừu tượng, chỉ là mấy người nhỏ có vòng hào quang trên đầu, cộng thêm đôi cánh được vẽ hết sức qua loa, nhưng nhìn kỹ vẫn nhận ra được đó là thiên sứ.
Khoan đã.
Thiên sứ á?
Lẽ nào linh hồn của hắn cuối cùng đã tới nơi rồi sao?
Nếu thực sự là vậy, hắn rốt cuộc cũng có thể vứt bỏ mọi vinh nhục, đoàn tụ cùng những huynh đệ đã chết trên chiến trường rồi.
Leon khôi phục được một chút sức lực, chậm rãi đứng dậy bước xuống giường.
Hắn kéo theo thân thể vừa mệt mỏi vừa nặng nề, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Trời xanh vạn dặm, chim hót hoa thơm.
“Ta kháo, thật đúng là thiên đường!”
Xem ra cuộc đời hắn cuối cùng cũng đã đặt một dấu chấm viên mãn rồi.
Ờ.
Hoặc có lẽ là dấu chấm than chăng?
Dù sao Leon cũng cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi này của hắn khá là kỳ diệu đấy chứ.
Thôi bỏ đi, thế nào cũng được.
Tóm lại, chết rồi được lên thiên đường là chuyện tốt.
“Ế~ Ngươi tỉnh rồi à~”
Phía sau vang lên một giọng nói non nớt của trẻ con.
Leon xoay người, theo tiếng nhìn sang.
Hắn thấy một bé gái đáng yêu y như giọng nói kia vậy.
Bé gái nhìn chỉ khoảng ba, bốn tuổi, dung mạo dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mũm mĩm, giữa đôi chân mày đã có thể nhìn ra đây chắc chắn là một mỹ nhân tương lai.
Xét về ngoại hình, cô bé này đúng là rất phù hợp với ấn tượng cố hữu của Leon về “thiên sứ nhỏ”.
Chỉ là màu tóc của cô bé có chút kỳ lạ.
Màu đen là chủ đạo, xen lẫn thêm vài sợi highlight màu bạc.
Hai màu đen bạc xen kẽ nhau, không phải là xấu, nhưng xuất hiện trên đầu một bé gái nhỏ tuổi thì vẫn hơi kỳ quái.
Khoan đã.
Thiên đường thuê cả lao động trẻ em làm thiên sứ thì thôi đi, sao còn trang điểm cho cô bé theo kiểu thiếu niên nổi loạn thế này nữa chứ?
Leon thầm cà khịa trong lòng, rồi bước đến trước mặt bé gái, ngồi xổm xuống, hỏi:
“Xin chào, bé tên là gì vậy?”
“Mộ Ân.” Bé gái nghiêm túc trả lời.
“Ồ, tên nghe hay thật đấy, tên này có nghĩa là ánh trăng đó. Ai đã đặt cho bé cái tên dễ thương như vậy?”
“Mẹ đặt cho ạ.”
Leon ngẩn ra một chút.
Không cố ý xúc phạm, nhưng thiên sứ bọn em cũng có mẹ à……
Anh cứ tưởng các em được Thượng Đế trực tiếp nặn ra chứ.
“Ta tên là Leon, Leon Kasmod.” Leon lịch sự giới thiệu lại.
“Vâng, vâng, con biết tên cha. Tên của cha phát âm giống như ‘Sư Tử’.”
“Ai nói cho con biết thế?”
“Mẹ con nói ạ.”
“……”
Leon đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt hơi hoảng hốt nhìn Mộ Ân, “Cho cha hỏi một chút, mẹ của con là……”
“Là Losevise ạ.”
Mộ Ân tiến lên, ôm chặt lấy chân Leon, ngẩng đầu lên đầy hưng phấn nói:
“Cha ơi, cuối cùng cha cũng tỉnh rồi!”
Có lẽ cuộc đời huy hoàng nhưng ngắn ngủi của hắn, hóa ra chẳng phải dấu chấm, cũng chẳng phải dấu chấm than.
Mà là dấu ba chấm, còn tiếp tục chờ phía sau.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất