Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 954: Liên minh - Lời nói dối của thiếu soái

“Không đúng sao?”

“Tiêm Tiêm.” Hình Vũ Tuệ day trán, giọng nói có phần bất đắc dĩ.

“Dì Vệ của con nhờ dì sắp xếp cho con đến Thiên Vực làm việc ở ban quản lý, thực ra ban đầu dì không muốn, con có biết vì sao không?”

Tiêm Tiêm sững sờ: “Dì không muốn?”

“Đúng vậy, không muốn. Không phải là không bằng lòng giúp đỡ con, chỉ là, con biết không? Những người sống ở Thiên Vực này đều không phải người thường, con cứ thẳng tưng như ruột ngựa, không biết uyển chuyển hạ mình, tính tình nóng nảy, rất nhiều câu chưa nghĩ kĩ đã buột ra miệng, dì sợ con đắc tội với người ta.”

Hình Vũ Tuệ thở dài, nói tiếp: “Giống như hôm nay vậy. Con không biết những người có thể vào sống ở Thiên Vực có thân phận và chống lưng như thế nào sao? Con cảm thấy người không có con chip có thể trà trộn vào sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà, tại sao cô gái đó lại đến khu rừng của Vệ gia? Hơn nữa, đến cuối cùng cô ta vẫn chưa trình báo bằng con chip. Con nghĩ, có khả năng cô ta không có, nhưng Long Gia có, cô ta dùng sắc đẹp mê hoặc Long Gia, để Long Gia bảo vệ cô ta?”

Không thể không thừa nhận, cô gái đó thật sự rất đẹp.

Hình Vũ Tuệ liếc nhìn cô ta: “Con cảm thấy, cách hai người đó giao tiếp với nhau, giống loại quan hệ nào?”

Bất kể thế nào, dáng vẻ Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh ngồi bên nhau tuyệt đối không giống kiểu quan hệ mà cô ta nhắc tới.

Thiệu Thông gật đầu: “Tôi cũng thấy không giống. Lúc đó, Long Gia ngồi trên sô pha, dựa lưng vào ghế, tư thế rất thoải mái và thả lỏng, cô Tề trông còn thả lỏng hơn, ôm một cái gối ôm, có một khoảnh khắc, tôi thấy chân cô ta còn gác lên đùi Long Gia, có điều, có lẽ thấy chúng ta vẫn còn ở đó, cô ta mới thu chân về. Nhưng khi Long Gia kéo tay cô ấy, không biết hai người có để ý không, cô Tề lặng lẽ vỗ lên tay Long Gia, dường như đang cảnh cáo Long Gia không nên thân mật quá trước mặt người khác.”

“Có điều, Long Gia có vẻ như không phật lòng lắm, còn kéo tay cô ấy, nắm lấy tay cô ấy.” Thiệu Thông nói tiếp: “Nếu nói cô Tề là loại phụ nữ dùng sắc đẹp để quyến rũ đàn ông, kiểu phụ nữ đấy chắc hai người cũng hiểu, lúc nào cũng làm nũng, lấy lòng, tỏ ra đáng yêu với người đàn ông bao nuôi mình, tuyệt đối không thể giao tiếp với nhau như vậy được. Cô Tề ở trước mặt Long Gia không hề có cảm giác yếu thế.”

Nghe Thiệu Thông nói vậy, Hình Vũ Tuệ cũng gật đầu tán thưởng.

“Năng lực quan sát của Thiệu Thông trước nay rất tốt, phân tích cũng hợp tình hợp lí, Tiêm Tiêm, con nhớ học hỏi thêm.”

Tiêm Tiêm bĩu môi.

Cô ta vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng không có cách nào phản bác lời họ nói.

“Dì Tuệ, dì có cảm thấy Long Gia kia đáng sợ lắm không?”

“Ừ.”

“Câu cuối cùng mà dì hỏi Long Gia là ý gì vậy? Lẽ nào dì quen Long Gia sao?” Tiêm Tiêm lại hỏi.

Vẻ mặt của Hình Vũ Tuệ có hơi mơ màng, một lúc lâu sau, bà ta mới lắc đầu: “Dì thực sự không nhớ nổi đã gặp người ta ở đâu, nhưng luôn cảm thấy có chút quen thuộc.”

“Dì từng gặp nhiều người như thế, có lẽ đã gặp Long Gia ở đâu đó rồi, nhưng chưa nói chuyện với nhau.” Tiêm Tiêm nói.

Không phải như thế.

Hình Vũ Tuệ cũng không hiểu sao mình có thể khẳng định như vậy.

Nhưng nhất thời bà ta không nhớ ra được, chỉ có thể gạt cảm giác nghi ngờ này qua một bên, tạm thời không nhớ đến nữa.

Hôm nay vốn dĩ không cần bà ta phải có mặt, nhưng bà ta thực sự tò mò về chủ nhân của E8706, nên mới không kìm lòng được mà tới xem thử, ai mà ngờ được rằng sẽ mọc thêm cảm giác nghi hoặc trong lòng.

***

Sắc trời dần tối.

Nhờ sự giúp đỡ của Hệ thống Tiểu Nhất, Tề Tiểu Tô đã dọn dẹp cả tòa nhà được một lượt.

Tòa nhà quả nhiên không có dấu vết của người ở.

Nhưng, quả thực nó quá xa hoa, cái gì cũng là thiết bị cao cấp nhất, khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy mình thực sự đã nhặt được một món hời quá lớn.

Có điều, Hệ thống Tiểu Nhất dò la tra xét nửa ngày trời vẫn không tra ra được tin tức người chủ trước của tấm thẻ thủy tinh có còn lưu lại Liên minh hay không. Nếu như người đó vẫn còn, thẻ thủy tinh đã mất, mật mã mà người đó đã cài đặt có thể giúp anh ta truy tìm tung tích của tấm thẻ, chỉ cần đối phương truy lùng, tấm thẻ này có thể truy lùng ngược về vị trí và thông tin của người đó.

Nhưng trước giờ không hề có.

Không có ai tìm tấm thẻ thủy tinh này cả.

Vệ Thường Khuynh phân tích rằng, người chủ trước đó có lẽ đã gặp phải kiếp nạn tử vong, thẻ thủy tinh cũng không biết đã đổi chủ bao nhiêu lần trước khi rơi vào tay cô.

“Loại thẻ thủy tinh này em chỉ cần yên tâm thu giữ nó là được.”

Vệ Thường không đồng tình với lo lắng và phán đoán rằng người chủ cũ sẽ tìm tới đây gây sự của cô.

Thẻ thủy tinh này vốn dĩ ai có được thì thuộc về người đó.

Tài sản bên trong tấm thẻ này cũng không thể nào là của một người duy nhất, mà là tài sản tích lũy qua nhiều đời chủ nhân. Vậy thì, chủ nhân trước đó cũng lấy được nó từ tay người khác thôi.

Tề Tiểu Tô nghe anh khuyên vậy, cũng không để tâm nhiều nữa.

Hai người nấu cơm trong phòng bếp, làm một bữa bò bít tết, còn uống thêm chút rượu vang đỏ, sau đó đi bộ trong hoa viên để tiêu cơm, mới nhận được điện thoại của Quân Lương.

“Đội trưởng, theo lời anh dặn, tôi đã bố trí ổn thỏa cho Tần Tốc và bố mẹ cậu ấy ở căn hộ chung cư của anh rồi, tôi và Xa Vũ cũng sẽ sống ở đây, ngày mai có kế hoạch gì?”

“Mạt Ca Lạc thì sao?” Vệ Thường Khuynh vừa nghe điện thoại vừa đi vào phòng tắm, đi tới bên bồn tắm, bắt đầu xả nước. Dòng chảy rất mạnh, lặng lẽ chảy xuôi theo thành bồn tắm, cho nên không có tiếng nước ào ào.

“Mạt Ca Lạc đã hỏi thăm hướng đi của anh và cô Tề mấy lần, dường như không vui lắm, nói rằng chúng tôi có nhiều người như vậy mà dọn vào ở, rất có khả năng sẽ làm anh ta bại lộ.”

“Cậu nói với anh ta, cứ yên tâm ở đó, an ninh ở đó rất đáng tin. Còn nữa, chín giờ sáng mai tôi sẽ qua đó, đàm phán một vụ giao dịch với anh ta.”

“Vâng.”

“À đúng rồi, đội trưởng.” Quân Lương đột nhiên có chút ngượng ngùng, cứ ấp a ấp úng mãi, “Chuyện đó, chúng tôi...”

“Có việc gì thì cứ nói, bớt ề à dài dòng đi.”

Quân Lương ưỡn lưng, gom hết dũng khí, tuôn ra một tràng: “Xin đội trưởng thay chúng tôi gửi lời xin lỗi tới cô Tề, à không, là xin lỗi mợ Vệ! Chúng tôi đều kính phục cô ấy! Sau này tuyệt đối không dám gọi người khác là mợ Vệ nữa! Xin cô ấy đừng chấp nhặt lũ chúng tôi! Chúng tôi muốn nói mấy câu như vậy thôi, xin đội trưởng nhất định phải chuyển lời, nói xong rồi, tạm biệt đội trưởng!”

Bụp.

Điện thoại bị ngắt rồi.

Vệ Thường Khuynh sững sờ, sau đó không nhịn được, khóe miệng cong lên.

“Vợ yêu à, anh xả nước cho em xong rồi này, qua tắm đi.” Anh gọi cô trong đầu. Tề Tiểu Tô vừa đi thu dọn phòng ngủ, ở ngay bên cạnh thôi.

“Anh tắm xong rồi à?” Giọng của Tề Tiểu Tô truyền tới.

“Ờ.”

Hệ thống Tiểu Nhất cười khì khì: “Thiếu soái, ngài còn chưa cởi đồ, tắm xong từ khi nào thế?”

“Im miệng lại, vào trạng thái chờ, không được phép khởi động bất kì chương trình nào nữa.” Vệ Thường Khuynh hơi khó ở.

“Được rồi được rồi, chờ thì chờ.” Hệ thống Tiểu Nhất nói xong, lập tức tiến vào trạng thái chờ.

Tề Tiểu Tô cầm áo ngủ đi qua, bồn tắm Thủy Ảnh Quang Vũ đã được chỉnh chế độ bầu trời đầy sao.

Trong màn đen bao trùm, bốn bề lấp lánh vô vàn ngôi sao nhỏ, xinh đẹp, thần bí, sâu thẳm, mênh mông.

Nhờ ánh sao, cô chỉ thấy bóng dáng Vệ Thường Khuynh ngồi bên bồn tắm, không thấy rõ mặt anh.

“Anh tắm xong rồi thì đi ngủ đi, em muốn ngâm mình một lúc.” Cô đi tới. Bồn tắm đẹp như thế này, cô nhất định phải hưởng thụ cho thật đã.

Đi tới gần, cô mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn, rõ ràng lúc này trên người Vệ Thiếu soái đang không một mảnh vải che thân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất