Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 965: Liên minh - Cuối cùng là nghe ai

Nghe vậy, sắc mặt bà Vệ hơi trở nên tức giận, bà ta nhìn về phía đám người Quân Lương: “Quân Lương, các cậu nói cho cô ta biết đi, điều cô ta nói có phải rất nực cười hay không?”

Đây là lính của con trai bà ta đấy.

Ngoài con trai bà ta, bọn họ đều phải nghe bà ta.

Hiện giờ, còn phải nghe theo cả Mạt Na nữa.

Ngoại trừ Mạt Na ra, luận về thân phận thì còn có cả cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành ở đây đều có thể cưỡng chế được bọn họ.

Hiện giờ bọn họ đang ở trong thời kì vô cùng khổ sở, còn bị cấm bay nữa, tất cả những người đang đứng ở đây có người nào mà họ không phải nịnh nọt lấy lòng không?

Nếu những người này không đồng ý hỗ trợ thì không biết bọn họ còn bị cấm bay tới khi nào nữa. Thân là lính của đội phi cơ chiến đấu mà lại không được bay thì có khác gì bị phế đâu hả?

Nếu đám Quân Lương không ngốc thì bọn họ phải tự hiểu người nào cần phải lấy lòng, còn người nào thì không.

Thật nực cười, khi nào đến lượt cô ả người ngoài như Tề Vân Diên nói đến cái chuyện nghĩa khí ở đây chứ?

Một cân nghĩa khí đáng giá bao nhiêu tiền hả?

Chỉ là bà ta thật sự không nghĩ rằng Bành Khố Các sẽ bị con nhóc này đùa giỡn xoay vòng vòng, bây giờ nhìn thấy cũng chỉ là một con nhóc vô tri ngu xuẩn thôi mà!

Lần này, đám Quân Lương không hề do dự gì cả.

Nói đùa sao, đội trưởng của bọn họ còn đang đứng sờ sờ ở chỗ này đấy!

Mà cho dù đội trưởng không ở đây thì năng lực của Tề Tiểu Tô cũng thực sự khiến bọn họ chịu phục!

“Thưa bà, cô Tề nói đúng ạ, nếu bà cảm thấy cô ấy không nên ở đây, vậy thì chúng tôi sẽ đi cùng với cô ấy.” Quân Lương đứng thẳng lưng, nói rất to và rõ ràng.

Bà Vệ cho là mình nghe lầm.

“Cậu nói cái gì?”

Mạt Na đột nhiên đứng dậy, nói: “Mẹ chồng tôi không phải có ý này…”

Lời còn chưa nói hết, Tề Tiểu Tô đã cười phụt ra.

Mẹ! Chồng! Tôi!

Thì ra người ta đã gọi là mẹ chồng rồi cơ đấy.

Cô không nhịn được mà đưa tay ra đằng sau, vụng trộm nhéo eo của Vệ Thường Khuynh một cái.

Cô khá mạnh tay nên kiểu gì anh cũng sẽ thấy đau.

Nhưng Vệ Thường Khuynh không hề nhíu lông mày, sắc mặt vẫn như bình thường, chỉ bình tĩnh nói với cô ở trong đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến anh mà, tới lúc đó cứ để bà ấy nhận một đứa con trai khác đi.”

Không phải Mạt Na gọi bà ấy là mẹ chồng hay sao, vậy thì để bà ấy nhận đứa con khác để thành đôi với Mạt Na là được, tóm lại anh nhất định sẽ không để cho cô ta bám vào mình đâu.

Thực ra Vệ Thường Khuynh cũng không biết Mạt Na làm như vậy sẽ được lợi lộc gì.

Nói về thân phận, cô ta là con gái của Tướng quân, cô ta còn làm trong Cục an toàn, điều kiện của cô ta tốt hơn nhiều so với anh. Được thôi, cứ xem như cô ta thật sự thích anh đi, như vậy thì khi anh còn sống, cô ta theo đuổi, muốn được lấy anh, anh cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ anh đã “chết” rồi đấy.

Chẳng lẽ tình cảm của cô ta đối với anh thực sự sâu nặng đến vậy sao?

Sâu đến mức người đã chết rồi mà chỉ cần có được một cái danh phận cô ta cũng nguyện ý? Chỉ cần cái danh mợ Vệ này thôi sao?

Dù thế nào anh cũng không thể nào lý giải được.

Vả lại, mặc dù Vệ Thường Khuynh không hiểu Mạt Na, nhưng anh lại hiểu khá rõ vị Tướng quân Mạt kia, ông ta là người không có lợi thì không làm. Trước kia Tướng quân Mạt đối xử tốt với anh, ủng hộ chiến đội Diệm Ưng cũng là bởi vì năng lực mạnh mẽ của anh, chiến đội Diệm Ưng hầu như chưa bao giờ thất bại.

Cha nào con nấy, Tướng quân Mạt không ngăn cản Mạt Na làm những việc này thì chứng tỏ nó có thể có lợi đối với họ.

Còn về phần lợi gì thì anh sẽ tra rõ ràng sau.

Nghe anh nói, Tề Tiểu Tô suýt bật cười thành tiếng.

Để mẹ mình đi nhận đứa con trai khác?

Anh nói ra được câu này cô cũng chịu thua luôn đấy.

Nhưng không thể phủ nhận khi nghe anh nói vậy, tâm tình của cô tốt hơn nhiều.

Đám Quân Lương cũng hoàn toàn không nghĩ rằng Mạt Na sẽ xưng hô với bà Vệ như vậy.

Hiện giờ ở thời đại này, mẹ chồng và con dâu rất ít khi xưng hô như vậy, hầu hết toàn gọi là mẹ theo chồng. Cách gọi mẹ chồng như thế này thật sự cổ đến mức không thể cổ hơn được nữa.

Nhưng bà Vệ từ trước đến nay vốn là người thích những thứ mang hơi hướm cổ điển, thích phong cách cổ điển, có lẽ Mạt Na gọi vậy cũng là để theo ý bà ấy.

“Người tới là khách, hôm nay là sinh nhật của tôi, cô Tề đã nể mặt tới vậy thì cùng ăn một bữa cơm đi.” Mạt Na đã nhìn ra cách gọi vừa rồi của mình với bà Vệ đã đưa tới sự xôn xao, nhưng cô ta lại làm như không thèm để ý mà vừa cười vừa gọi mọi người ngồi vào vị trí.

Cô ta cũng quay sang khẽ lắc đầu với bà Vệ.

Bà Vệ vẫn còn chưa nuốt được cục tức này.

Bởi vì vừa rồi bà ta thật sự không ngờ được rằng đám Quân Lương lại nghe theo Tề Tiểu Tô, nói nếu muốn đuổi cô ta đi, bọn họ cũng sẽ không ở lại nơi này nữa!

Điều này làm bà ta thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Làm sao có thể như vậy?

Con bé Tề Vân Diên này rốt cuộc là ai?

Bà ta liếc mắt nhìn Phương Viện Viện, cũng thấy trong mắt Phương Viện Viện ánh lên nét hồ nghi.

Bà ta giật mình, đột nhiên cảm thấy như thế này chưa hẳn đã là chuyện không tốt, bèn cố gắng đè cơn giận với Tề Tiểu Tô xuống và nói: “Nếu Na Na đã không so đo với các người thì cùng ngồi xuống ăn cơm đi.”

Tề Tiểu Tô cười một tiếng.

Cô cũng không hề khách sáo.

Nhưng Vệ Thường Khuynh lại không ngồi vào ghế, anh đứng ở chỗ bông hoa lụa cách sau lưng Tề Tiểu Tô một khoảng, che khuất nửa thân mình, nhìn như đang rất cảnh giác. Vì thái độ của anh như thế nên phía bà Vệ càng cảm thấy anh chỉ là vệ sĩ của Tề Tiểu Tô, bọn họ cũng không tiếp tục để ý tới anh nữa.

Cảm giác tồn tại của Vệ Thường Khuynh càng thấp hơn.

Tất cả mọi người ngồi vào vị trí, chẳng bao lâu lại có người chạy vào kêu ầm lên.

“Chúng cháu tới trễ ạ!”

Theo tiếng nói xin lỗi của cô gái này, Pello đang dẫn mấy người tiến vào.

Tề Tiểu Tô quay đầu lại thì thấy toàn là người quen.

Vương Đại Bảo, Tiêm Tiêm và cả quản lý cao cấp của Thiên Vực mà tối hôm qua cô vừa gặp, phó quản lý Thiệu Thông.

Bọn họ vừa mới đi vào nên nhất thời không nhìn thấy Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh.

Trên tay ba người đều ôm những hộp quà được đóng gói đẹp đẽ cẩn thận, vừa vào cửa, ánh mắt họ hướng đến chỗ Mạt Na trước tiên, sau đó đều đi đến chỗ cô ta.

“Mợ Vệ, sinh nhật vui vẻ.”

Đây là người đầu tiên của hôm nay tuân theo lời dặn của bà Vệ, gọi Mạt Na là mợ Vệ.

Sắc mặt bà Vệ lập tức tốt hơn một chút.

Mạt Na đứng lên, cười nói: “Cảm ơn.”

“Đây là quà chúng em tặng chị, chỉ là chút lòng thành của chúng em mong chị đừng chê nhé.” Tiêm Tiêm ở trước mặt Mạt Na nào còn dáng vẻ hùng hổ như tối hôm qua, bây giờ nhìn vô cùng đáng yêu và dễ thương.

Mà cả Thiệu Thông và Vương Đại Bảo đều rất đúng quy củ.

Ở trước mặt Mạt Na, đây mới là phản ứng tự nhiên của họ.

“Sao lại chê được? Pello thu dọn lại quà cho tôi với.” Mạt Na cất giọng gọi.

Pello chạy tới nhận lấy những món quà kia, lúc này bà Vệ mới lên tiếng: “Đưa đến phòng của cậu chủ đi. À phải rồi, giờ phải nói là phòng của mợ chủ mới đúng.”

Cố ý nói một câu như vậy là có ý gì?

Tề Tiểu Tô cắn răng, nói với Vệ Thường Khuynh ở trong đầu: “Ở trong phòng của anh có đồ riêng tư gì không nên cho người khác nhìn thấy không?”

“Không có, thời gian anh về nhà cũng không nhiều, những đồ vật riêng tư quan trọng nếu không để ở bên nhà bên kia thì chính là để trong không gian.” Vệ Thường Khuynh vội giải thích.

Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy khá khó chịu, những hành vi này của mẹ anh thật sự khiến anh cảm thấy hơi ghê tởm.

Dường như Pello có chút do dự, nhưng vẫn đáp lời rồi đem những món quà kia ra ngoài.

“Ngồi xuống đi, sao các cháu đến muộn thế?” Giọng điệu của bà Vệ đối với mấy người Tiêm Tiêm cũng không quá nhiệt tình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất