Chương 21: Không cứu được
Tất cả mọi người ở đây nghe được tin tức này, đều hoan hô nhảy nhót cả lên.
Ngày mai, lúc rạng sáng, chính phủ sẽ triển khai hành động cứu viện!
Chính phủ triển khai hành động cứu viện, vậy thể hiện rõ rằng, chính phủ vẫn chưa hoàn toàn tê liệt.
Nếu vậy thì tất cả mọi thứ đều có khả năng.
Hơn nữa, điều này cho thấy rằng cuộc khủng hoảng hiện tại chỉ mang tính tạm thời!
Tôn Đức Tiêu khi biết được tin tức này, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu triển khai cứu viện, chứng tỏ tất cả mọi chuyện vẫn còn có cơ hội xoay chuyển!
Đám người Cao Cường cũng thở phào nhẹ nhõm!
Chỉ cần phía chính phủ còn có thể triển khai cứu viện, vậy tất cả mọi thứ hiện giờ vẫn chưa phải là tình huống xấu nhất.
Hắn cũng không muốn tất cả mọi thứ mình khổ sở kiếm được bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mà trước mắt, là lúc xã hội này cần người có năng lực như hắn ra mặt.
Đời đâu ai biết trước được chữ ngờ, là họa hay phúc thì sau này mới biết được.
Lúc này, Giang Tiểu Thiên và Lý Na cuống quít vội vàng vọt ra từ đầu cầu thang!
Miệng Giang Tiểu Thiên còn kêu lên: "Giết người! Giết người! Tên Tô Thần kia giết người!”
Lý Na chạy tới chỗ Vương Đại Hải: “Anh Đại Hải! Tên Tô Thần kia! Hắn vặn gãy tay Hạo Vũ rồi!”
Vương Đại Hải phẫn nộ: "Cái gì! Tên khốn kiếp kia!
Mặc dù bị Tô Thần bắn một phát, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng sự phẫn nộ của hắn đối với Tô Thần cũng không hề giảm bớt chút nào!
Mà với sự nhắc nhở của hai người Giang Tiểu Thiên, cùng với sự vui sướng trong lòng của bọn họ lúc này, là sự chán ghét kinh khủng đối với tên sát nhân cuồng bạo lực ở tầng cao nhất kia!
Trong lòng bọn họ lúc này chỉ có một mong muốn, đó chính là bắt Tô Thần phải trả một cái giá cực lớn!
"Nghe nói bên phía chính quyền đã bắt đầu hành động giải cứu. Khi nào người của chính quyền đến, hãy thông báo cho họ biết rằng có một kẻ giết người ở đây!"
"Đúng, tôi cũng không muốn đi lên nữa, tên kia quả thực không phải là người, để cho người của chính phủ tới thu thập hắn!"
"Tuyệt đối không thể buông tha hắn!"
“Người này chiếm một gian phòng lớn như vậy, cũng không thèm cho chúng ta vào cùng, tuyệt đối không thể tha cho người này!”
Hai người Giang Tiểu Thiên cũng biết tin tức việc cứu viện chính thức, hai người cực kỳ vui mừng, đồng thời cũng bắt đầu lên án công khai với Tô Thần.
“Thực sự, kiên quyết không thể buông tha cho tên súc sinh này! Chờ phía chính phủ phái người đến, nhất định phải bắt tên này lại!”
"Tôi muốn gã này phải trả giá ngay bây giờ!"
….……
Mặc dù họ lên án Tô Thần, nhưng đó chỉ là những lời nói suông. Lúc này, không ai dám lên gây sự với anh.
Vương Hạo Vũ loạng choạng bước tới đầu cầu thang, cánh tay hắn ta bầm tím, máu chảy ra không ngừng từ những vết rách trên da, thậm chí có thể nhìn thấy những mảnh vụn xương.
“Anh! Anh!”
Vương Hạo Vũ thất tha thất thểu chạy về phía Vương Đại Hải, khi Vương Đại Hải nhìn thấy bộ dáng này của em trai mình, sự phẫn nộ trong lòng đối với Tô Thần lại tăng thêm một phần!
“Tên khốn kiếp này! Tôi nhất định phải làm thịt hắn!”
Hai mắt Vương Đại Hải đỏ bừng!
Bản thân đã bị trúng đạn, vết thương bắt đầu có dấu hiệu sưng tấy và nhiễm trùng, em trai cũng bị tên khốn nạn đó làm bị thương!
Mấy tên đàn em đứng bên cạnh cũng tức giận, mắt đầy phẫn nộ, la hét rằng bây giờ sẽ khiến Tô Thần phải trả giá!
Tuy nhiên, không ai dám xông lên đó kiếm chuyện.
Dù sao thì trong tay Tô Thần có súng, bọn họ không có gan làm chuyện này!
Một bên, Đoàn Nhã trong góc nhìn tin nhắn trong điện thoại, lại nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, tâm tình rơi xuống đáy vực.
Cao Cường đi về phía Đoàn Nhã, đưa tới một bình nước cho cô: "Uống chút nước đi.”
Đoàn Nhã nhận lấy: "Cảm ơn.”
Cao Cường hỏi: "Sao trông cô buồn bã vậy? Ngày mai rạng sáng chúng ta sẽ được rời đi rồi, nước và thức ăn ở đây chắc chắn đủ dùng."
Đoạn Nhã chua xót cười, lấy điện thoại ra: "Trong thành phố này, người cần cứu viện quá nhiều, không cứu được đâu."
Lòng Cao Cường như bị một thứ gì đó bóp nghẹn một cái!
Đúng rồi! Thành phố này mấy chục triệu người!
Làm sao cứu được chứ!
Đoạn Nhã tiếp tục nói: "Trong mỗi khu vực, đều thiết lập một số địa điểm cứu hộ cụ thể, nội dung tin nhắn cũng nói rất rõ ràng, chúng ta cần đến địa điểm cứu hộ, mới có thể được cứu.
Cao Cường đột nhiên cầm lấy điện thoại của Đoàn Nhã, nhìn địa điểm cứu viện trên điện thoại của Đoàn Nhã.
"Cửa tàu điện ngầm đại học kỹ thuật, cách đây một cây số!"
Đoàn Nhã không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tay Cao Cường dần dần hơi run rẩy!
Một cây số!
Đây chính là con đường tử vong 1km đấy!
Nhiệt độ bên ngoài như này, phơi nắng bên ngoài vài phút là có thể dẫn đến việc ngất xỉu vì nóng!
Ngã xuống đất rồi, kết quả duy nhất là trở thành một miếng thịt chiên mà thôi!
Cao Cường yên lặng đưa điện thoại di động cho Đoàn Nhã: "Chuyện này, đừng nói với người khác!"
Đoàn Nhã nhìn về phía Cao Cường, nhíu mày, không biết đối phương muốn làm gì!
Mà lúc này, Cao Cường lại nhìn về phía mọi người trong phòng ăn, trong lòng bắt đầu có một kế hoạch!
Sau đó không lâu, Cao Cường gọi lão Miêu và các đàn em tới, nhỏ giọng mưu đồ bí mật gì đó.
Sắc mặt đám người lão Miêu trở nên vô cùng đặc sắc.
Tôn Đức Tiêu bên cạnh rống giận: "Cao Cường! Chết ở đâu rồi!”
Cao Cường nhìn về phía Tôn Đức Tiêu, nét oán độc trong ánh mắt càng sâu hơn.
Thời gian, chậm rãi trôi qua…
Trong tình hình nước uống và thức ăn nhanh vẫn còn dồi dào của khách sạn Lục Thành, hiện nay vẫn chưa xảy ra xung đột lớn nào.
Cao Cường và những người khác cũng phân phát thức ăn một cách có trật tự, và cố gắng tiết kiệm tối đa.
Có người không hiểu, tại sao ngày mai thoát khỏi đây rồi mà bây giờ vẫn phát ít thức ăn như vậy.
Tuy nhiên, vì e dè nắm đấm của Cao Cường và những người khác, nên mọi người đều không dám nói gì thêm.
Những người bị thương kia lúc này nằm trên mặt đất, miệng vết thương mặc dù không chảy máu, nhưng nhiệt độ rất cao, hơn nữa miệng vết thương không có kịp thời xử lý, miệng vết thương lúc này bắt đầu đã có xu thế nhiễm trùng.
Vương Đại Hải lúc này đang nằm lả lơi trên mặt đất, hít thở không thông, trông vô cùng yếu ớt.
Bởi vì ban ngày, mặt trời chói chang hơn, nhiệt độ cao ngất ngưởng, lên đến hơn 80 độ C.
Mọi người đều ngóng trông thời gian, mong sao đêm tối mau đến, đội cứu hộ của chính quyền mau chóng xuất hiện để họ thoát khỏi chốn địa ngục này!
Lúc này, người ai nấy đều bốc mùi chua loét, hôi hám. Nước và thức ăn chỉ đủ để duy trì sự sống cơ bản.
Cậu bé nhỏ nãy giờ cứ đòi ăn gà rán, người đàn ông trung niên tức giận tát vào mặt cậu bé!
"Câm miệng cho tao, còn ầm ĩ nữa có tin ta sẽ ném ngươi ra ngoài ngay bây giờ hay không!"
Người phụ nữ trung niên giận dữ: "Anh làm gì vậy, anh đánh trẻ con làm gì, trẻ con muốn ăn gà rán thì làm sao, anh có bản lĩnh thì cướp gà rán lại đây, không có bản lĩnh thì nổi giận với trẻ con làm gì!"
Người đàn ông trung niên bị nghẹn không nói nên lời.
Những người khác ở đây cũng không nói gì, chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi.
Chịu đựng thêm một chút, chỉ cần hôm nay qua đi, bọn họ sẽ có thể nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi!
Cho nên, con người khi có hi vọng, cho dù là hiện tại trải qua quãng thời gian khó khăn hơn nữa, cũng có thể nhịn được một chút.
Mà lúc này Tô Thần đã mở mắt.
Rời giường rửa mặt, trước tiên lấy ra một cái kem ăn, sau đó chuẩn bị bữa sáng hôm nay, thịt bò bít tết chiên thơm.
Món ăn Đoàn Nhã làm lúc trước, Tô Thần bây giờ vẫn còn hoài niệm.
Hắn cũng biết mình không đạt tới trình độ Đoàn Nhã, nhưng mà thịt bò bít tết chiên đơn giản vẫn có thể làm được.
Bơ được cho vào chảo và bít tết được đặt phẳng trên bơ.
Xì một tiếng.
Toàn bộ phòng bếp đều tản ra mùi thịt bò…