Chương 25: Anh còn nói lý lẽ với kẻ bắt cóc?
Nắm tay sau lưng Lỗ Tiểu Phong siết thật chặt.
Sinh viên mới tốt nghiệp!
Lừa ai vậy chứ!
Sinh viên mới tốt nghiệp mà có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy ở thời điểm như này ư!
Lại còn lựu đạn phát sáng và bình xịt hơi cay nữa!
Cho tới bây giờ, ánh mắt của Lỗ Tiểu Phong vẫn còn hơi đau nhức một chút.
Tô Thần: "Anh cầm súng lên đạn đến tìm tôi, là vì muốn giết tôi hả?"
Lỗ Tiểu Phong nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thần, hắn thấy được sát ý từ trong đôi mắt này!
Thân là bộ đội đặc chủng, hắn tất nhiên là có thể cảm giác được, người trước mắt này có bản lĩnh giết người!
"Không phải!"
Lỗ Tiểu Phong ăn ngay nói thật: "Phía dưới có người nói, trên lầu có một tên sát nhân điên cuồng, cho nên tôi lên đây nhìn xem!”
Tô Thần gật đầu: "À, thì ra là như vậy, là ai nói, miêu tả bộ dáng một chút đi.”
Lỗ Tiểu Phong không trả lời.
Tô Thần gật đầu: "Hiểu rồi, bảo vệ người tố cáo thôi mà.”
Tô Thần cũng không lãng phí quá nhiều thời gian vào vấn đề này.
“Anh là người của quân đội? Hiện tại bên quân đội có hành động cứu viện gì không?”
Tô Thần hỏi.
Nhưng Lỗ Tiểu Phong lại ngậm miệng không nói.
Tô Thần nói: "Này, hợp tác một chút được không? Tôi hỏi về hoạt động cứu hộ, chứ không phải hỏi bí mật của các anh. Là một công dân bình thường, tôi có quyền được biết chi tiết về hoạt động cứu hộ chứ?"
Nghe vậy, Lỗ Tiểu Phong mới lên tiếng: "Hiện tại, tình hình ở Thương Đô rất đặc biệt, hệ thống điện bị tê liệt, việc sửa chữa gặp nhiều khó khăn. Chúng tôi đã áp dụng phương án sử dụng điện năng mặt trời tập trung để cung cấp điện cho các khu vực nhất định và thiết lập các khu an toàn."
“Hoạt động cứu hộ hiện tại, trong vòng một ngày hôm nay, sẽ di chuyển tất cả các nhà khoa học trong khu vực Thương Đô đến khu an toàn. Vào ban đêm, sẽ thiết lập các điểm tiếp nhận trong khu an toàn để tiếp nhận người dân từ các khu vực khác!”
Tôn Thần khẽ gật đầu, chuyện này không khác lắm so với ký ức của hắn từ kiếp trước.
"Điểm tiếp nhận khu an toàn, khoảng cách hẳn là không gần nhỉ?"
Lỗ Tiểu Phong cúi đầu: "Đúng, hiện giờ tốc độ cải tạo xe cứu hộ còn chậm, không thể tiến hành cứu hộ tại chỗ ở mọi khu vực. Chúng tôi chỉ có thể lựa chọn các khu vực cứu hộ cụ thể để người dân di chuyển đến."
Tô Thần nói nhỏ: "Vậy các người có nghĩ tới việc có lẽ sẽ có rất nhiều người sẽ chết trên con đường đi nhận cứu viện hay không.”
Lỗ Tiểu Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tô Thần: "Chết ở trên đường!"
Tô Thần nói: "Đương nhiên, ánh nắng mặt trời bên ngoài, dù là ban ngày hay ban đêm, nhiệt độ cũng ít nhất phải trên 70 độ C. Ngay cả ban đêm, nhiệt độ cũng rất cao. Chỉ cần tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời trong vòng chưa đầy 10 phút, con người sẽ ngất xỉu."
Lỗ Tiểu Phong nuốt một ngụm nước bọt.
Anh ta biết rõ mức độ nghiêm trọng của cái nóng bên ngoài, nhưng đến thời điểm này, đây cũng chính là biện pháp duy nhất.
Tô Thần đề nghị: "Hãy liên hệ với các chuyên gia hoặc lãnh đạo có liên quan để thông báo cho người dân rằng trước khi ra ngoài vào ban đêm, tốt nhất nên dùng chăn dày hoặc áo khoác bông dày để quấn quanh người, hạn chế tối đa việc tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, đặc biệt là da."
Lỗ Tiểu Phong nghi ngờ: "Dùng chăn bọc lấy thân thể! Vậy chẳng phải là càng nóng hơn à!”
Tô Thần: "Chăn dày cũng có tác dụng ngăn cách ánh sáng mặt trời và nhiệt độ, tương tự như bộ đồ cách nhiệt mà các anh đang mặc, dưới tình huống không ngã, có thể kiên trì ở bên ngoài một thời gian."
Lỗ Tiểu Phong kinh hỉ: "Đúng vậy!”
Hiện tại trong đội của họ, số lượng trang phục cách nhiệt quá ít, gần như không đủ để chia cho mọi người.
Nếu như quần áo dày có thể che chắn ánh nắng mặt trời khi di chuyển trong thời gian ngắn bên ngoài, thì đây chắc chắn sẽ là cách để nâng cao đáng kể tỷ lệ sống sót!
Tuy nhiên, Lỗ Tiểu Phong nhìn vào cơ thể trần trụi của mình, rồi lại nhìn sang đống quần áo đang ở bên cạnh Tô Thần, nhất thời cảm thấy hơi bối rối.
"Cái kia...... Người anh em, có thể đưa tôi bộ đàm hay không, tôi thông báo một chút là được, cậu yên tâm, tôi không cầu xin trợ giúp đâu!"
Tô Thần cảm thấy bất lực, vậy mà còn giảng đạo lý với người bắt cóc chính mình nữa ư!
Tô Thần: "Trước hết, tôi nói cho anh biết, lần này tôi không giết anh, nhưng không có nghĩa là tôi không dám giết anh. Tôi tôn trọng những gì anh làm, nhưng không có nghĩa là tôi có thể dung túng cho việc anh liên tục khiêu khích tôi."
Lỗ Tiểu Phong chậm rãi gật đầu: "Tôi hiểu rồi!"
Tô Thần: "Tôi có thể trả lại đồ cho anh, nhưng khẩu súng tôi sẽ giữ lại. Anh có thể dẫn theo những người bên dưới rời đi, nhưng phải để lại cho tôi ba người."
Lỗ Tiểu Phong nghi hoặc: "Để lại ba người?"
Tô Thần: "Giang Hiểu Quyên, Lý Na, Vương Hạo Vũ, ba người này ở lại với tôi. Những người còn lại, nếu anh có khả năng đưa đi thì đưa, không có khả năng thì để họ tự đi."
Lỗ Tiểu Phong không biết ba người này là ai, nhưng vẫn gật đầu: "Có lẽ, bọn tôi không có năng lực mang bọn họ rời đi.”
Hiện tại tình huống này, mình có thể rời khỏi hay không cũng là vấn đề.
Nếu như gọi cứu viện, cũng sẽ không đưa theo bất kỳ thường dân nào.
Bởi vì vào lúc này, mang theo một người có thể kéo theo nhiều người khác.
Tô Thần cởi dây thừng của Lỗ Tiểu Phong, sau đó trả đồ vật lại cho hắn.
Tuy nhiên, anh đã giữ lại súng, nhưng dao găm thì không.
Lỗ Tiểu Phong nhìn bàn tay trống rỗng của chính mình, không ngờ tới đi lên một chuyến, không chỉ mất người, mà còn mất súng.
Lỗ Tiểu Phong nhìn về phía Tô Thần, trầm giọng nói: "Cậu không sợ sau khi tôi rời đi, kêu gọi người đến trợ giúp giải quyết cậu ư?"
Tô Thần cười: "Nếu như là thời kỳ hòa bình, tôi xác thực sẽ không cho anh rời đi, nhưng trong tình huống hiện tại, các người đâu có rảnh để ý đến loại nhân vật như tôi chứ."
Lỗ Tiểu Phong nhận lấy bộ đàm mà Tô Thần đưa cho, vẻ mặt nghiêm trọng: "Nếu như phương pháp của cậu hữu ích, nó sẽ cứu được rất nhiều người! Tôi cũng có thể nhìn ra, cậu không phải là kẻ xấu, nhưng có người nói cậu đã giết người. Sau khi tôi xử lý xong những chuyện khác, tôi sẽ đến tìm cậu!"
Tô Thần: "Tùy anh, thế nhưng lần sau tới, tôi có thể sẽ lấy mạng của anh!"
Anh không phải là người không biết cáu giận, lần này đã tha cho đối phương, nhưng nếu sau này còn đến tìm chết thì đừng trách.
Lỗ Tiểu Phong nhìn Tô Thần một cái, rồi quay người bước đi.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Lỗ Tiểu Phong vẫn quay đầu nhìn lại những viên đá lạnh trong phòng Tô Thần: "Cậu... có nhiều đá lạnh như vậy, sao không chia cho những người bên dưới, có thể cứu được một số người."
Tô Thần: "Bọn họ không có tư cách.”
Lỗ Tiểu Phong cũng không nói gì nữa, mở cửa trực tiếp rời đi.
Thật sự nhìn không thấu được người đàn ông này.
Trên người cậu ta chắc chắn có bí mật riêng!
Dù là những viên đá lạnh hay là nguồn điện năng của người đàn ông này, đều không phải là điều mà người bình thường có thể làm được!
Đá lạnh, rốt cuộc là từ đâu tới?
Máy làm đá ư?
Không hề nghe thấy tiếng máy làm đá, càng không nghe thấy tiếng máy phát điện.
Sau khi Lỗ Tiểu Phong đi ra, một đợt nóng bức lại bao trùm cả người hắn.
Từ đó cũng có thể phần nào hiểu được lý do tại sao Tô Thần và những người bên dưới lại xảy ra mâu thuẫn.
Không chỉ người khác, mà ngay cả Lỗ Tiểu Phong cũng muốn được vào căn phòng đó để tránh nóng.
Nhưng mà, lý trí của hắn cuối cùng vẫn chiến thắng bản năng, hắn rời đi.
Thấy người này rời đi, Tô Thần cũng không nói gì, chuyện này coi như là một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi.
Hơn nữa, cũng không phải là không có thu hoạch.
Hắn nhìn một vài trang bị của Lỗ Tiểu Phong, lập tức thu vào trong không gian.
Anh ta có nhiều súng, nhưng những thứ có chức năng khác thì không nhiều, ví dụ như bình xịt hơi cay và lựu đạn chói mắt.
Những thứ này đều là hàng cũ được đánh cắp từ Trung Đông, số lượng rất ít.
Nếu có thể quay lại và càn quét một nhà máy vũ khí hoặc kho vũ khí của cảnh sát, thì kho vũ khí chức năng của bản thân sẽ trở nên phong phú hơn nhiều.
Đợi đến khi ánh sáng ban ngày biến mất, rồi ra ngoài xem thử xem sao.