Chương 27: Đánh phế Tôn Đức Tiêu
Xe của binh sĩ rời đi.
Từ xa, Tô Thần đã nhìn thấy chiếc xe bánh xích vẫn đang tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm các nhà khoa học.
Bên trong khách sạn Lục Thành.
Sau khi Lỗ Tiểu Phong rời đi, tâm tình của tất cả mọi người ở đây đều không nói nên lời.
Ban đầu họ toan tính mượn tay Lỗ Tiểu Phong để tiêu diệt Tô Thần, nhưng không ngờ đặc công cũng bị hắn ta hạ gục.
Tình cảnh này không ai mong muốn.
Giờ đây, kế hoạch cướp phòng mát lạnh của Tô Thần coi như tan biến!
Lúc này có người bắt đầu chạy lên lầu.
Trong lúc hoảng hốt cũng có không ít người ý thức được một chuyện!
Đúng rồi, chăn!
Buổi tối phải dùng chăn rời khỏi nơi quỷ quái này!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hành động.
Mọi người đều chen lấn vào phòng để lấy chăn. Chăn là thứ không bao giờ thừa, càng nhiều càng tốt để che chắn khỏi ánh nắng mặt trời.
May mắn là khách sạn có nhiều chăn, vì vậy không có tranh cãi nào xảy ra trong việc giành chăn.
Tôn Đức Tiêu rống lên về phía Cao Cường: "Cường Tử, chuẩn bị cho tao hai cái chăn!”
Đám người lão Miêu nhìn về phía Tôn Đức Tiêu, Tôn Đức Tiêu lúc này ngồi ở trên ghế, đang không ngừng quạt.
Cao Cường gật đầu: "Được!”
Đám người Cao Cường đi lên lầu.
Về chuyện chăn màn, họ đương nhiên không cần vội vàng tranh giành, bởi vì khách sạn có nhiều chăn nhất.
Nhóm họ đi lên lầu, Lão Miêu chất vấn Cao Cường: "Anh Cường! Cái thứ đó, anh sao lại nghe lời hắn ta! Bây giờ đã đến lúc này rồi, trực tiếp tiêu diệt hắn ta đi!"
Cao Cường nhíu mày nhìn Lão Miêu: "Lão Miêu, ông biết Cao Cường tôi có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay nhờ vào cái gì không?"
Lão Miêu nghi hoặc: "Không phải tàn nhẫn sao? Thương Đô chúng ta ai không biết anh Cường ngài mới là người tàn nhẫn nhất?"
Cao Cường hừ lạnh: "Thứ tao dựa vào không phải tàn nhẫn, là cẩn thận!"
Lão Miêu nhíu mày: "Cẩn thận? Đại ca, đã đến lúc này còn có cái gì phải cẩn thận?”
Cao Cường thở dài: "Tình hình hiện tại trông có vẻ tồi tệ thật, nhưng nếu có một ngày kết thúc, thế giới trở lại bình thường, chúng ta vẫn cần đến nguồn lực của Tôn Đức Tiêu!"
Tiểu Tùng mở lời: "Anh Cường! Chỉ mới vài ngày mà thế giới đã trở nên như thế này, từ xưa đến nay, loạn lạc sinh anh hùng, giờ đây chẳng phải loạn thế sắp đến sao, giờ đây chẳng phải chính là lúc anh xưng hùng xưng bá!"
Lão Miêu gật đầu: "Đúng vậy anh Cường! Ngay cả khi một ngày nào đó hiện tượng này kết thúc, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này, ở nơi đây đã có bao nhiêu người chết, những nơi khác có lẽ cũng chết người hàng loạt, ai có thể kiểm soát được chứ!"
Tiểu Tùng: "Anh Cường, mọi thứ đang được sắp xếp lại từ đầu, loại người như Tôn Đức Tiêu chỉ dựa vào may mắn mới có được vị trí như ngày hôm nay. Giờ đây, vận may đã đến với anh Cường! Với tài năng của anh, việc dẫn dắt chúng ta xây dựng một thế giới mới cũng không phải là điều không thể!"
Mấy người lão Miêu cũng ở một bên phụ họa.
Cao Cường nhíu mày, nhưng cũng khẽ gật đầu: "Đúng vậy, trong tình hình hiện tại, mọi thứ như tiền bạc, quyền lực, quan hệ đều trở nên vô nghĩa, chỉ có những người anh em bên cạnh ta mới là thực tế!"
Ánh mắt Lão Miêu lóe lên vẻ hung ác: "Anh Cường! Giờ đã trừ khử Tôn Đức Tiêu rồi, ta cũng nên tìm cách tiêu diệt tên nhóc trên lầu kia!"
Cao Cường lắc đầu: “Tên nhóc trên lầu kia không dễ xử lý, trước hết không nên đụng vào hắn.”
Lão Miêu nhíu mày: "Đại ca, có phải anh có kế hoạch gì không?”
Cao Cường trầm giọng nói: "Hiện tại tình hình bên ngoài không biết thế nào, vội vàng ra ngoài e rằng sẽ có biến cố, thức ăn trong khách sạn hiện tại vẫn còn khá đầy đủ, trong trường hợp này, tạm thời không nên ra ngoài."
Lão Miêu kinh ngạc: "Không đi khu an toàn!"
Cao Cường nhíu mày: "Khu an toàn? Ông tưởng khu an toàn là an toàn sao, tất cả mọi người đều chen chúc nhau sang đó, thức ăn nước uống đều là vấn đề! Trong tình trạng này, ông nghĩ chính quyền có thể vận chuyển được bao nhiêu thức ăn đến?"
Tiểu Tùng hỏi: "Cường ca, ý của anh là?”
Cao Cường nói: "Quan sát tình hình, trước tiên hãy đuổi hết những người này ra ngoài, họ không phải muốn đi khu an toàn sao? Để họ đi, chúng ta ở lại đây, từ bây giờ trở đi, thức ăn và nước uống thuộc về chúng ta, không ai được phép ăn!"
Lão Miêu cười lạnh: "Rõ thưa anh Cường! Vậy tên Tôn Đức Tiêu kia thì sao?”
Cao Cường trầm giọng nói: “Tạm không xung đột với tên nhóc này, lấy một ít chăn xuống trước đã.
….….
Không ít người đã lấy xuống mấy cái chăn, lúc này toàn bộ trong phòng ăn, khắp nơi đều là chăn chất đống.
Mấy tên đàn em của Vương Đại Hải vô cùng hiểu chuyện, biết bây giờ đại ca không nhúc nhích được, còn cố ý làm cho đại ca mấy cái chăn.
Lúc này Vương Hạo Vũ đang nằm ở bên cạnh Vương Đại Hải, trong miệng vẫn là mấy câu chửi rõ to đối với Tô Thần.
Chẳng qua Vương Đại Hải lúc này thật giống như đang ngủ, nhắm mắt lại, cũng không trả lời gì cả.
Bên này, đám người Cao Cường mang theo chăn xuống.
Vừa đi đến cầu thang đã nghe thấy giọng nói giận dữ của Tôn Đức Tiêu: “Chết tiệt! Con điếm! Tao đã cho mặt mũi rồi thì đừng có mà không biết xấu hổ! Đi lên theo tao!”
Cao Cường bên này vừa xuống, liền thấy Tôn Đức Tiêu lôi kéo Đoàn Nhã chuẩn bị đi sang một bên.
Mấy người Lão Miêu liếc nhau, đều biết Tôn Đức Tiêu muốn làm gì!
Cao Cường vội vàng đi về phía bên kia: "Tôn tổng! Tôn tổng ngài làm gì vậy!”
Cao Cường muốn kéo Tôn Đức Tiêu ra, nhưng Tôn Đức Tiêu lại tát vào mặt Cao Cường: "Cút mẹ mày! Câm miệng cho tao!”
Sau đó Tôn Đức Tiêu chỉ vào Đoàn Nhã: "Con mẹ nó, đi lên theo tao, để tao thoải mái thoải mái trước! Vốn gọi mày sang để ngủ với tao, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ tao đang có hứng thú, mày đừng có được cho mặt mũi rồi mà lại không biết xấu hổ như vậy!”
Đoàn Nhã không ngừng cầu xin tha thứ: "Tôn tổng, ngài buông tha cho tôi đi!”
Tôn Đức Tiêu nhìn Đoàn Nhã không ngừng cầu xin tha thứ, tên này thỉnh thoảng còn cúi thấp người xuống.
Vốn thời tiết nóng bức, Đoạn Nhã không cởi quần áo ra, nhưng bộ dáng ướt sũng kia, đã sớm mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người của cô và cả làn da trắng như tuyết bên trong.
Cho dù là lúc này, bộ dáng này của Đoàn Nhã cũng khiến cho Tôn Đức Tiêu nổi lên một ngọn lửa dưới bụng.
Sắp phải rời đi rồi, quay đầu đi đến khu an toàn, muốn ngủ với người phụ nữ này có thể sẽ gặp phiền phức, thà thừa dịp bây giờ, trực tiếp ngủ với cô ta!
Vì thế, mới có cảnh tượng hiện tại.
Đoạn Nhã khổ sở van xin, nhưng Tôn Đức Tiêu vốn là người ngang ngược quen thói. Khi xưa có tiền có thế, ai mà chẳng nể mặt hắn, ở cả thương đô, hầu như không ai là không nể nang hắn.
Giờ Cao Cường ở bên cạnh, quan chức lúc này cũng tự lo thân, càng khiến Tôn Đức Tiêu cảm thấy vô tư vô lự.
Đoàn Nhã nhìn về phía Cao Cường: "Anh Cường! Anh Cường cứu em!”
Cao Cường mở miệng: "Tôn tổng, bộ dạng này của anh có hơi quá đáng rồi đấy?”
“Tôn Đức Tiêu rống giận: “Mẹ kiếp! Cao Cường, tao cho mày mặt mũi rồi đúng không! Có biết mày đang nói chuyện với ai không!”
Lão Miêu bên người Cao Cường lúc này lấy dao găm ra, chỉ chờ một ánh mắt của Cao Cường.
Mà lúc này, Cao Cường nắm nắm đấm, nhìn chằm chằm Tôn Đức Tiêu: "Tôi nói lại một câu cuối cùng, thả người!"
Tôn Đức Tiêu vừa nghe lời này trong nháy mắt liền nổi giận, đẩy Đoàn Nhã ra, đi tới chỗ Cao Cường: "Thằng nhóc, tao thấy mày đang muốn chết!"
Nhưng một giây sau, Lão Miêu bên người Cao Cường đột nhiên ra tay, dao găm trực tiếp cắm vào cổ Tôn Đức Tiêu.
“Phập!”
Máu tươi liền phun ra trong nháy mắt!
Cao Cường lạnh lùng nhìn Tôn Đức Tiêu: "Đạo lý mày nên học nhất, chính là nhận rõ hiện thực.”