Chương 6:
Sau đó, anh ta quay sang, giọng dịu dàng nói với tôi: "Minh Nguyệt, em có thể tha thứ cho anh không?"
"Anh biết hôm nay em bị tổn thương rất nhiều, anh hiểu mà. Chúng ta đừng hủy hôn lễ được không? Để anh từ từ giúp em vượt qua nỗi đau này."
"Em yên tâm, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em bị cuốn vào những chuyện như thế này nữa."
"Em tin anh được không?"
Ba tôi vừa định mở miệng trách mắng anh ta, nhưng bị tôi cắt ngang.
Nhìn vào ánh mắt kiên định của Hứa Văn Viễn, tôi không nhận ra chút dấu hiệu nào của sự lừa dối.
Tôi khẽ cười.
Hứa Văn Viễn lập tức tưởng rằng tôi đã tin lời nói dối của anh ta, ánh mắt lộ vẻ phấn khích, kích động muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi né tránh.
"Hứa Văn Viễn, anh thật sự nghĩ rằng tôi, Giang Minh Nguyệt, là người có thể bị anh dỗ ngọt bằng vài câu hoa mỹ sao?"
"Anh nghĩ câu chuyện mà anh bịa đặt ra có thể khiến người khác tin sao?"
"Nếu hôm nay ba tôi không đứng ở đây, liệu anh có còn nói như vậy không?"
Nhìn biểu hiện lúng túng của Hứa Văn Viễn, tôi cười lạnh: "Anh sẽ không. Hiện tại anh nhận lỗi chỉ vì anh cảm thấy vẫn chưa đủ sức đấu lại tôi. Anh đang nhắm đến mục tiêu lớn hơn."
"Điều này, tôi hiểu rõ lắm."
"Vừa hay hôm nay có nhiều người đến đây, tôi cũng xin lỗi mọi người luôn."
"Chúng tôi sẽ không kết hôn nữa."
Hứa Văn Viễn hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi, "Em nói hủy là hủy như vậy sao?"
"Em không thể đùa giỡn tình cảm của anh như thế được!"
Lời vừa dứt, một tiếng cười khẩy vang lên.
Cố Cẩn Ngôn đặt điện thoại xuống, từ từ bước tới trước mặt Hứa Văn Viễn. Anh ta liếc nhìn Hứa Văn Viễn từ trên cao, sau đó mỉa mai: "Thế thì sao?"
"Anh thật sự nghĩ rằng mình xứng đáng cưới cô ấy à?"
Cố Cẩn Ngôn chính là đối tượng xem mắt mà ba tôi đã sắp xếp cho tôi. Nhưng lúc đó vì Hứa Văn Viễn, tôi không chỉ để Cố Cẩn Ngôn chờ cả ngày trong nhà hàng, mà còn công khai chế giễu anh ta là một cậu ấm chỉ biết dựa dẫm vào gia đình tại buổi tiệc, khiến anh mất hết mặt mũi trước mọi người.
Tôi tưởng hôm nay anh chủ động đến dự đám cưới là để trả thù. Giờ anh đứng ra nói thay tôi, điều này khiến tôi có chút bối rối.
Ánh mắt của Hứa Văn Viễn liên tục chuyển qua lại giữa tôi và Cố Cẩn Ngôn, cuối cùng biến thành cơn tức giận cuồn cuộn, đôi mắt đỏ ngầu như thể bắt quả tang tôi và Cố Cẩn Ngôn phản bội anh vậy.
"Giang Minh Nguyệt, em không kết hôn với anh, chẳng lẽ là vì anh ta sao?"
Hứa Văn Viễn ba bước sải thành hai, nhanh chóng lao đến trước mặt tôi. Không màng bất cứ điều gì, anh ta túm lấy tay tôi rồi kéo đi thẳng ra ngoài.
"Hay là em sớm đã có quan hệ với anh ta rồi? Tôi biết ngay ánh mắt em nhìn anh ta lúc đó không trong sạch mà! Hôm nay bị tôi bắt quả tang rồi phải không?"
"Anh ta hơn gì tôi? Tiền sao?"
Lời của anh ta khiến mọi người xung quanh đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Tôi cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi bàn tay đang siết chặt của anh ta, nhưng càng giãy dụa, anh ta càng nắm chặt hơn.
Hứa Văn Viễn gần như phát điên, hét lớn vào mặt tôi liên tục: "Em có xứng đáng với tôi không? Tại sao lại phản bội tôi!"
"Chỉ cần bây giờ em hứa với tôi không gặp lại anh ta nữa, tôi sẽ tha thứ cho em!"
"Ahh!"
Lời Hứa Văn Viễn chưa dứt, tay kia của anh ta đã bị Cố Cẩn Ngôn bẻ ngược ra sau lưng. Anh ta đau đớn hét lên thất thanh.
Nhưng Cố Cẩn Ngôn không hề có ý định buông tha, mà càng dùng sức mạnh hơn.
"Chuyện anh không bằng tôi thì nhiều lắm, làm xong không dám nhận là một."
"Anh nghĩ những việc anh làm thực sự không ai biết sao?"
Dù đau đến nhe răng trợn mắt, Hứa Văn Viễn vẫn cố gượng cứng miệng đáp trả: "Tôi đã làm gì cơ chứ!"
"Chẳng lẽ tôi không hơn anh sao!!"
"Cố Cẩn Ngôn, anh phá hoại tình cảm của người khác, còn có lý à!"
"Đồ khốn nạn! Nếu không phải vì anh, cô ấy có bỏ tôi không?"
"Những gì anh đã làm với tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!"
Tôi có thể chịu đựng Hứa Văn Viễn nói năng lỗ mãng với tôi, nhưng không thể để anh ta xúc phạm Cố Cẩn Ngôn.
Tôi giơ tay lên, không chút do dự tát thẳng vào mặt anh ta.
"Bốp---"
Một dấu tay rõ rệt nhanh chóng in trên mặt Hứa Văn Viễn.
Hứa Văn Viễn dường như không ngờ rằng tôi lại dám ra tay, gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Nhìn dáng vẻ thất thần của anh ta, tôi lạnh lùng nói: "Hứa Văn Viễn, đến tận bây giờ anh vẫn còn đổ lỗi! Chính anh làm gì, anh tự hiểu rõ!"