Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 21

Edit: Frenalis

Phương Y bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyển nhà. Không phải vì Chu Lạc Sâm bảo cô dọn đi, mà vì hợp đồng thuê nhà sắp hết hạn và căn nhà đối diện có vài người đàn ông độc thân mới chuyển đến khiến cô lo lắng về an toàn.

Vào bữa trưa hôm đó, Phương Y vừa ăn vừa xem báo tìm chỗ ở phù hợp. Khi cô đang mải mê đọc báo, một tờ rơi bất ngờ rơi xuống và nằm trên tờ báo của cô.

Phương Y nghi ngờ ngước mắt lên, cô thấy Chu Lạc Sâm đi ngang qua, để lại tờ rơi rồi đi mất.

Phương Y cúi đầu nhìn tờ rơi, cô thấy trên đó là thông tin cho thuê và bán nhà, tất cả đều có giá cả hợp lý và tiện nghi hơn chỗ cô đang ở, thậm chí còn rẻ hơn nhiều so với căn hộ ngoại ô đắt đỏ của cô.

Tâm tình Phương Y có chút phúc tạp. Cô lấy điện thoại ra, tìm số Chu Lạc Sâm và nhắn tin cảm ơn.

Nhắn xong tin nhắn, Phương Y dùng bút đỏ khoanh tròn một số căn hộ gần văn phòng. Sau đó cô tiếp tục ăn trưa, nhưng tâm trí đã bay xa. Nếu suy nghĩ của cô có thể trở thành hiện thực, thì hình ảnh của Chu Lạc Sâm sẽ hiện ra trước mắt cô.

Anh đang theo đuổi cô ư? Nếu chỉ là sự giúp đỡ giữa cấp trên và cấp dưới, thì sự giúp đỡ của anh quả là quá nhiều. Hơn nữa, nụ hôn không thành lần trước đã thành một khối tâm bệnh trong lòng Phương Y. Nếu không phải là Chu Lạc Sâm, cô đã sớm khẳng định người đàn ông kia đang theo đuổi mình.

Dù có muôn vàn nghi ngờ, nhưng hiện tại chỉ có một khả năng giải thích hợp lý cho việc Chu Lạc Sâm theo đuổi cô, đó là vì nhan sắc của cô ư?

Sau khi ăn xong, Phương Y dọn dẹp bàn ăn, lấy gương ra soi. Nhìn vào gương mặt đã hơn hai mươi lăm tuổi, cô không thể phủ nhận rằng mình khá xinh đẹp. Nhưng nhan sắc có thể duy trì được bao lâu? Không có ai trẻ mãi, để duy trì một mối quan hệ lâu dài, điều quan trọng nhất là sự hòa hợp và tương đồng. Sự chênh lệch giữa cô và Chu Lạc Sâm quá lớn, ngay cả khi anh thực sự theo đuổi cô, có lẽ anh cũng không có ý định lâu dài.

Cho dù cả hai đều xác định có tình cảm với nhau, có lẽ chỉ là một mối tình ngắn ngủi mà không có sự ràng buộc nào. Chu Lạc Sâm, một người đàn ông như vậy..., thôi vậy, đừng lãng phí thời gian vào những điều không thể, hãy hoàn thành công việc dang dở buổi sáng, đó mới là điều quan trọng. Chỉ có nỗ lực làm việc, cô mới có thể trả hết nợ cho Chu Lạc Sâm.

Thời điểm buổi trưa Chu Lạc Sâm mới thong thả trở lại văn phòng. Anh vắt áo khoác lên cánh tay, đi ngang qua chỗ Phương Y mà không ngoảnh lại, đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Phương Y liếc nhìn anh một cái, không biểu lộ cảm xúc gì và tiếp tục làm việc.

Không lâu sau, một cửa sổ trò chuyện riêng bật lên trên phần mềm nhắn tin nội bộ. Phương Y tập trung nhìn vào, tên người dùng là "Chu". Ngoại trừ Chu Lạc Sâm, cô không quen biết người họ Chu nào khác trong văn phòng luật.

Phương Y nhìn cửa sổ tin tức, Chu Lạc Sâm hỏi cô đang làm gì, cô trả lời đúng sự thật: Viết văn kiện.

Bên kia nhanh chóng phản hồi lại: Văn kiện gì?

Phương Y tiếp tục tình hình thực tế nói: Vụ án một người đồng tính 52 tuổi lấy món đồ chơi xâm phạm vài đứa trẻ vị thành niên.

Nói về vụ án này, Phương Y cảm thấy rất ghê tởm, cho nên ngay sau đó lại nói một câu: Án này quá đáng giận, lừa gạt những đứa trẻ đơn thuần tuổi còn nhỏ để thỏa mãn thú dục chính mình, loại người bỉ ổi như thế này nên bị nhốt ở ngục giam cả đời. Những đứa trê hiện nay ý thức phòng bị rất kém cỏi, tôi ở trên mạng đọc rất nhiều tin tức, kẻ xấu lấy ra mấy chục đồng tiền cùng một ít món đồ chơi là có thể câu được bọn trẻ, không đáng giá.

Chu Lạc Sâm ở bên kia im lặng một hồi, mới trả lời lại tin nhắn của cô: Phải không, vậy muốn lừa em thì phải làm thế nào thì em ngươi mới mắc câu?

Phương Y sửng sốt một chút, nheo mắt lại nhìn kỹ khung thoại, nháy mắt đỏ mặt.

Mà giờ phút này, trong văn phòng, Chu Lạc Sâm tò mò tưởng tượng ra biểu cảm của Phương Y khi nghe thấy lời nói của mình. Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa chân thật, bèn đứng lên bước tới cửa sổ, hé mở rèm cửa, nhìn ra đại sảnh làm việc bên kia. Phương Y đang ngồi trong vách ngăn nhỏ, anh chỉ nhìn thấy những ngón tay thon dài của cô đặt lên trán, như đang suy tư điều gì.



Chu Lạc Sâm từ từ hạ rèm cửa, trở lại bàn làm việc ngồi xuống. Anh lấy ra một chiếc USB tinh xảo từ túi áo vest, c ắm vào máy tính. Sau đó mở ra một đoạn video trong USB, video quay cảnh một căn phòng nghỉ dành cho khách trong nhà anh, với một thân hình yểu điệu trong chiếc váy màu xanh lam đang đứng bên trong - đó là Phương Y.

Chu Lạc Sâm dựa trên lưng ghế lẳng lặng nhìn video giám sát, cảnh tượng cô thay quần áo chậm rãi hiện ra trước mắt anh, da thịt phía trên tuy rằng có nội y che đậy, nhưng vẫn nhìn ra cô có cái bụng nhỏ phẳng lì, cùng bộ ng ực cao cao phồng lên mềm mại, tất cả đều hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng.

Anh bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, tiện tay bưng ly nước lên nhấp một ngụm, tầm mắt lại chưa từng rời khỏi hình ảnh trong video.

Anh nhìn chăm chú khi cô đang thay cái váy, sau đó khom lưng cởi tất chân ra nhét vào ba lô, có chút tiếc nuối tại sao cô chỉ để quên bộ quần áo cũ, mà không phải...... toàn bộ.

Đang lúc thời điểm anh nhập tâm xem, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Anh hơi nhíu mày, nhanh chóng tắt video giám sát, đem USB rút ra rồi cất lại vào túi, giọng nói khàn khàn mà nặng nề: "Vào đi."

Lâm Tư bước vào phòng, đóng cửa cẩn thận, hai má ửng đỏ cầm theo một chiếc hộp tinh xảo đến trước mặt Chu Lạc Sâm, đặt hộp lên bàn và đẩy về phía anh.

"Cho tôi?" Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng hỏi bằng giọng trầm ấm đầy từ tính.

Lâm Tư gật đầu, không nói gì.

Chu Lạc Sâm không nhận quà, chỉ nhàn nhạt nói: "Sinh nhật tôi còn chưa đến, hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, sao tự nhiên lại tặng quà cho tôi?"

Lâm Tư ôn nhu nói: "Luật sư Chu lần trước rời khỏi vụ kiện của Diệp tổng, món quà này coi như là..." Cô ta dường như không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả mục đích tặng quà, cuối cùng nói thẳng: "Thực ra tôi chỉ muốn tặng quà cho anh thôi, không có lý do gì khác."

Chu Lạc Sâm không nói gì, mở dải lụa và mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ của một thương hiệu phổ thông nhưng khá nổi tiếng.

Chu Lạc Sâm giơ tay lên, so sánh chiếc đồng hồ của mình với chiếc đồng hồ trong hộp, sau đó hạ tay xuống, hỏi: "Cô thấy cái nào đẹp hơn?"

Lâm Tư nhìn chiếc Vacheron Constantin trên cổ tay anh, trong lòng lạnh đi, thành thật nói: "Của luật sư Chu đẹp hơn."

Chu Lạc Sâm gật đầu, đóng hộp lại, thắt dải lụa một lần nữa và đẩy về phía cô ta: "Vậy cô hãy giữ lấy."

Mặt Lâm Tư đỏ bừng, vội vàng cầm lấy hộp quà rồi chạy ra khỏi văn phòng. Chu Lạc Sâm nhìn theo cô ta, khẽ lắc đầu. Tuy cách anh từ chối có vẻ phũ phàng, nhưng chỉ có như vậy, cô ta mới không tiếp tục tặng quà cho anh.

Phương Y không nhắn tin cho Chu Lạc Sâm nữa, Chu Lạc Sâm cũng không nhận được thông báo từ phần mềm tin nhắn. Nhưng mà, trái tim cô đã bị lời nói của anh khuấy đảo. Cô vuốt v e chiếc hộp trong ba lô, nơi đó đựng một đôi khuy măng sét mà cô đã dành dụm tiền bấy lâu mới mua được, dự định tặng cho Chu Lạc Sâm. Mặc dù cô không thể trả hết số tiền anh đã giúp đỡ ngay lập tức, nhưng cô hy vọng rằng sau khi nhận được món quà này, anh sẽ kiên định hơn, bởi vì điều đó cũng thể hiện quyết tâm của cô.



Mãi đến gần giờ tan tầm, cô mới có can đảm gõ cửa văn phòng Chu Lạc Sâm. Chu Lạc Sâm dường như không ngờ cô sẽ đến, buông bút và nhìn cô chăm chú, vẻ mặt như đang hỏi cô có gì cần chỉ giáo.

Phương Y vội vàng bước đến, đặt hộp quà lên bàn, nhanh chóng nói "Tặng anh", sau đó co rúm người chạy ra ngoài.

Chu Lạc Sâm nhíu mày, mở hộp quà cô đưa, nhìn vào bên trong, thấy một đôi khuy măng sét có giá chỉ bằng một phần mười chiếc đồng hồ mà Lâm Tư đã tặng, không chút do dự, anh tháo chiếc khuy măng sét bằng ngọc bích quý giá của mình ra, thay vào bằng đôi khuy măng sét của Phương Y.

Phương Y mặt đỏ tim đập, ngồi trong vách ngăn làm việc của mình mà suy nghĩ miên man, không biết Chu Lạc Sâm sẽ xử lý món quà của mình như thế nào, liệu việc cô vội vàng chạy ra ngoài như vậy có quá thất lễ hay không. Cô cứ suy nghĩ mãi cho đến giờ tan tầm mới từ từ lấy lại tinh thần và tập trung vào việc quan trọng hơn.

Cô dự định gọi điện thoại cho chủ nhà để đi xem nhà, nhưng trước khi cô kịp bấm số, một cuộc gọi khác đã gọi đến.

Phương Y nhận được điện thoại từ bạn học Khâu Oánh Oánh. Mặc dù gần đây hai người không gặp nhau trực tiếp, nhưng họ vẫn thường xuyên liên lạc qua mạng.

"Oánh Oánh, có chuyện gì vậy?" Phương Y vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi điện thoại. Khi đi ngang qua Trần Quân Du, cô vẫy tay chào mà không để ý đến những người khác.

Doãn Triết Ngạn liếc nhìn Phương Y, nghi ngờ hỏi Chu Lạc Sâm: "Luật sư Chu, có vấn đề gì sao ạ?"

Chu Lạc Sâm thu hồi tầm mắt, liếc nhìn tài liệu trong tay Doãn Triết Ngạn, nói: "Tôi mang tài liệu này về nhà xem. Hôm nay đã muộn rồi, cậu về trước đi."

Doãn Triết Ngạn vốn đã chuẩn bị tăng ca, không ngờ cấp trên đột nhiên cho phép về sớm nên nhất thời không biết nên bày tỏ cảm xúc như thế nào.

Chu Lạc Sâm cầm lấy tài liệu, không quay đầu lại mà đi vào văn phòng. Sau đó, anh xách cặp da đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Phương Y đang đợi thang máy thì biết được lý do Khâu Oánh Oánh gọi điện thoại. Hôm nay là sinh nhật Lê Gia Hiên, một người bạn học nam giàu có mà cô đã không gặp mặt từ sau buổi họp lớp. Nguyên nhân cô không gặp Lê Gia Hiên là vì cô không có thời gian, và cũng vì không muốn đáp lại tình cảm của anh ta nên không muốn tiếp xúc nhiều.

Phương Y do dự không biết có nên đến dự sinh nhật Lê Gia Hiên hay không, nhưng Khâu Oánh Oánh không cho cô cơ hội từ chối: "Bọn tôi đang đợi cậu ở dưới văn phòng của cậu, xuống ngay đi!" Nói xong, cô ấy liền cúp máy.

Phương Y thở dài một tiếng, đành đi vào thang máy xuống lầu. Khi cửa thang máy đóng lại, Chu Lạc Sâm cũng vừa đi đến thang máy này và ấn nút xuống.

Khi Phương Y ra khỏi tòa nhà cao ốc, cô thấy một chiếc Jaguar đời mới đỗ trước cửa. Khâu Oánh Oánh đang đứng cạnh xe nói chuyện với Lê Gia Hiên. Lê Gia Hiên nhìn thấy Phương Y, vui mừng ra mặt.

"Phương Y, tan làm rồi à?" Anh ta tiến đến vài bước, vươn tay ra đón cô.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Hà Tình đi theo sau Phương Y, vốn dĩ không định chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Lê Gia Hiên, cô ấy liền tò mò: "Phương Y, đây là ai vậy? Sao trước đây không nghe em nhắc đến?" Cô ấy liếc nhìn chiếc xe của Lê Gia Hiên, ý nhị hỏi: "Bạn trai? Không tệ nhỉ, giấu kỹ quá đấy."

Phương Y vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là bạn học thôi. Hôm nay sinh nhật cậu ấy..."

Hà Tình vẫy vẫy tay cười nói: "Được rồi, được rồi, đừng lo lắng, chị sẽ không nói với ai đâu. Biết là em ngại nên không nói về bạn trai giàu có, chị sẽ giữ bí mật cho em." Nói xong, cô ấy liền đi trước vì chồng cô ấy đang đợi.

Phương Y nhìn theo bóng dáng Hà Tình, nghĩ thầm: "Chị giúp mình giữ bí mật, nhưng người phía sau chị - Ôn Na nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của chị thì sẽ thế nào? Hơn nữa đây không phải là vấn đề giữ bí mật hay không, mà là mình và Lê Gia Hiên không có gì cả, nếu tin đồn này lan truyền ra ngoài thì..."

Phương Y nhấp môi, có chút buồn bực nhìn Lê Gia Hiên. Lê Gia Hiên ngượng ngùng hỏi: "Có phải tôi làm phiền cậu rồi không?"

Phương Y nhớ ra hôm nay là sinh nhật anh ta, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống. Cô không có tâm trạng nói chuyện nên chỉ nói: "Đi thôi."

Cô miễn cưỡng lên xe, Lê Gia Hiên vui vẻ mở cửa ghế phụ cho cô, Khâu Oánh Oánh cũng trêu ghẹo Phương Y. Phương Y căng da đầu mở cửa sau ngồi vào, không nhìn Lê Gia Hiên mà trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khâu Oánh Oánh và Lê Gia Hiên nhìn nhau, hai người im lặng lên xe, lái đến địa điểm tổ chức sinh nhật.

Chu Lạc Sâm đứng trước cửa cao ốc, thân hình cao gầy thẳng tắp trong bộ vest đen như lưỡi đao. Nhìn chiếc xe thể thao chở Phương Y rời đi, vẻ mặt vốn trầm mặc của anh trở nên lạnh nhạt lạ thường. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, xoay người bước vào trong tòa nhà.

Ban đầu Chu Lạc Sâm dự đoán rằng Phương Y sẽ tranh thủ tan tầm đi xem nhà, cho nên anh đã lên kế hoạch "tình cờ" gặp gỡ cô, sau đó đi cùng cô đến chỗ xem nhà.

Nhưng là, khi anh đến nơi để thực hiện kế hoạch "tình cờ", lại thấy bên cạnh cô đã có người đàn ông khác.

Trở lại văn phòng, Chu Lạc Sâm tiếp tục làm việc với đống tài liệu. Chỉ lơ đễnh một lúc, ngón tay thon dài trắng nõn của anh bị con dao gọt bút nằm ở trên bàn cắt trúng, để lại một vết thương sâu rỉ máu trên đống tài liệu.

Chu Lạc Sâm lấy khăn tay từ túi áo vest lau vết máu trên ngón tay, vô tình nhìn thấy chiếc khuy măng sét mới thay, anh không kìm được mà cầm lấy điện thoại, lướt đến số Phương Y.

Nhiều lần anh muốn gạt bỏ suy nghĩ này, nhưng lại không có lập trường gì để nói với cô.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất