Đặt tên cho con là một việc trọng đại, không thể quyết định trong vài phút hay vài giờ. Dù cả hai vợ chồng đã bàn bạc suốt đêm hôm đó, nhưng vẫn chưa đi đến kết luận.
Vài ngày sau, Phương Y nghe nói Chu Lạc Sâm và Nghiêm Túc đi chùa ngoài thành phố, nên đã hỏi Nghiêm Túc trên WeChat xem họ làm gì ở đó, liệu có phải nhà chùa cũng là khách hàng của họ không?
Nghiêm Túc nhanh chóng trả lời Phương Y, hóa ra luật sư Nghiêm gần đây gặp nhiều chuyện không may, định đi chùa thắp hương, ai ngờ Chu Lạc Sâm - người luôn không tin quỷ thần, lại muốn đi cùng.
Theo lời luật sư Nghiêm, Chu Lạc Sâm vừa đến chùa đã đi tìm sư trụ trì. Sư trụ trì nghe hai người nói chuyện thì biết họ đang bàn về tên đứa bé sắp chào đời, nhưng cụ thể bàn bạc được gì thì không rõ.
Phương Y biết chuyện này, cảm nhận sâu sắc tấm lòng của anh, nên quyết định chia sẻ gánh nặng với anh. Cô đến phòng làm việc của anh, tìm kiếm trong sách cổ và từ điển những chữ có thể dùng làm tên.
Hai người bận rộn hơn một tháng, đến khi Phương Y sắp sinh, vẫn chưa thống nhất được cái tên nào.
Mẹ Phương ở nhà giúp Phương Y thu dọn đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị cho việc ở cữ tại bệnh viện, tất cả đều được chất lên xe của Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm thì đang ở trên lầu dìu Phương Y xuống. Phương Y vừa đi vừa hỏi: "Sắp sinh rồi, anh nghĩ ra tên chưa?"
Chu Lạc Sâm đáp: "Đang nghĩ."
Phương Y tò mò: "Tên gì vậy?"
Chu Lạc Sâm lại úp úp mở mở: "Đợi em sinh ra rồi anh sẽ nói."
"..." Anh định làm cô hồi hộp đến lúc đó sao? Phương Y im lặng bước xuống bậc thang cuối cùng, tràn đầy mong đợi cái tên mà anh nghĩ ra cho con gái, chỉ ước gì giây tiếp theo có thể đến bệnh viện sinh ngay.
Nằm chờ sinh là một việc rất nhàm chán và đáng sợ. Phương Y đã từng đọc được một số câu chuyện kỳ lạ về việc sinh nở, nên cô có chút lo lắng về ca sinh sắp tới.
Nhưng so với nỗi sợ hãi, cảm giác phấn khích và vui mừng sắp được làm mẹ còn lớn hơn nhiều.
Trải qua gần mười tháng, hiện tại đứa bé sắp chào đời, sao có thể không háo hức? Phương Y nằm trên giường bệnh xoa bụng, thầm nghĩ: "Bảo bối, ba và mẹ đã vất vả rất nhiều. Con nhất định phải cố gắng chào đời suôn sẻ, đừng làm mẹ khó sinh nhé."
Mẹ Phương đang giặt đồ trong nhà vệ sinh, Phương Y dựa vào gối đọc tiểu thuyết, Chu Lạc Sâm ngồi bên cạnh nhìn cô với vẻ lười biếng, thực ra rất lo lắng liệu cô có sinh nở thuận lợi hay không.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Bác sĩ đã nói cô thiếu vận động trong lần khám trước. Mặc dù sau đó cô đã cố gắng đi lại, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng có tiếng gõ cửa. Chu Lạc Sâm ngẩng lên nhìn, bên ngoài tấm kính trong suốt là một bóng dáng quen thuộc, cao gầy, mặc áo blouse trắng tinh tươm.
"Ai vậy?" Phương Y buông sách hỏi.
Chu Lạc Sâm đứng dậy, cài khuy áo vest: "Một người bạn, anh đã từng nhắc với em."
Phương Y suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra: "Chuyên gia tâm lý anh nói phải không? À không, là bác sĩ tâm thần." Phương Y sửa lại câu nói của mình.
Chu Lạc Sâm gật đầu: "Anh ra mở cửa, em cứ nằm nghỉ đi."
Phương Y hơi gật đầu, mắt nhìn chăm chú về phía cửa, rất tò mò về vị bác sĩ mà Chu Lạc Sâm luôn khen ngợi hết lời.
Chẳng mấy chốc, bức màn bí mật về vị bác sĩ này được vén lên. Anh ta bước vào phòng bệnh cùng Chu Lạc Sâm, hai người cao ngang nhau, đều đeo kính, trò chuyện rất thân mật, có vẻ quan hệ rất tốt.
"Đây là vợ tôi, Phương Y." Chu Lạc Sâm giới thiệu khi đến bên giường bệnh. "Đây là bác sĩ Thi Hạ Trà, mới từ nước ngoài tu nghiệp về, đang làm việc tại bệnh viện này."
Phương Y định ngồi dậy bắt tay bác sĩ Thi, nhưng anh ta ngăn lại, vẻ mặt điềm tĩnh nói: "Cô không cần khách sáo, cứ nằm nghỉ đi. Tôi nghe đồng nghiệp nói vợ của Lạc Sâm đang chờ sinh ở đây nên ghé qua xem sao, xin thứ lỗi đã làm phiền."
Phương Y cười nói: "Không phiền, không phiền gì đâu."
Chu Lạc Sâm chỉ vào ghế nói: "Mời ngồi."
Thi Hạ Trà lắc đầu, trên gương mặt đậm chất trí thức nở nụ cười lịch sự, gọng kính mạ vàng không những không làm giảm giá trị nhan sắc của anh ta mà còn khiến anh ta càng thêm tuấn tú, phong độ nho nhã.
Nhưng Phương Y không dám đối diện với anh ta, vì cô cảm thấy những người học tâm lý học đều rất kỳ lạ, đặc biệt là bác sĩ tâm thần. Cô lo lắng nếu tiếp xúc nhiều với anh ta, anh ta sẽ nhìn ra điều gì đó bất ổn ở cô. Mặc dù bản thân cô cũng không biết mình có gì không ổn... Truyện Tiên Hiệp
"Tôi không ngồi đâu, còn có việc ở phòng khám, đi trước đây." Thi Hạ Trà chỉ đến thăm với tư cách bạn bè, không định ở lâu, nói vài câu rồi rời đi. Khi anh ta quay người, áo blouse trắng phất lên một độ cong nhẹ, cổ áo trắng như tuyết gần như hòa cùng màu da trắng ngần của anh ta.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm tiễn bác sĩ Thi ra ngoài, chờ anh quay lại cô liền nói: "Em cảm thấy bác sĩ Thi có chuyện xưa."
Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô: "Em cảm thấy ai cũng có chuyện xưa hết."
"..." Phương Y không nói gì, thở dài rồi tiếp tục đọc tiểu thuyết ngôn tình của mình. Chu Lạc Sâm liếc nhìn bìa cuốn tiểu thuyết, trong lòng có vài lời muốn nói nhưng lại nuốt xuống.
Thôi, dù là sách không bổ béo gì, nhưng nếu nó có thể giảm bớt căng thẳng trước khi sinh cho cô thì đọc cũng không sao.
Phương Y bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ vào ngày thứ ba nhập viện. Lúc đó cô đang ngủ gật, không cảm thấy khó chịu gì. Lúc Chu Lạc Sâm bước vào, cô còn mở mắt ra định ôm anh, ai ngờ vừa cử động đã cảm thấy cơ thể có sự thay đổi.
"Không ổn rồi..." Phương Y cắn môi nói, "Ông xã, hình như em sắp sinh..."
Mẹ Phương đang chuẩn bị đi lấy nước nghe thấy vậy liền chạy đi gọi bác sĩ. Chu Lạc Sâm thấy bà đi rồi, liền ở lại phòng bệnh, áp dụng những kiến thức tiền sản đã đọc được trong sách để giúp cô thở đều.
Vợ của luật sư Chu dĩ nhiên là một sản phụ quan trọng nên bác sĩ đến rất nhanh. Chu Lạc Sâm còn chưa kịp áp dụng những kiến thức mới học được thì Phương Y đã được y tá đẩy vào phòng sinh.
Đứng bên ngoài phòng sinh cùng mẹ Phương, Chu Lạc Sâm cảm thấy vừa vui vừa lo. Lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác cấp bách như vậy, ngay cả lần đầu tiên ra tòa cũng không hồi hộp như lúc này.
Anh nhìn cánh cửa phòng sinh, thái dương giật giật. Lúc đầu anh còn cho rằng người sợ hãi và lo lắng nhất trong lúc sinh nở là Phương Y, nhưng hóa ra lại là chính anh, người không phải chịu đau đớn mà chỉ đứng chờ bên ngoài.
Chu Lạc Sâm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế dài bên ngoài phòng sinh chờ đợi. Mẹ Phương thấy con rể như vậy, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo, không sao đâu."
Chu Lạc Sâm mặt mày tái nhợt gật đầu. Mặc dù đã đáp lại, nhưng trông anh vẫn còn chút khẩn trương.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Vì Phương Y ít vận động trong lúc mang thai nên việc sinh con không được thuận lợi, chịu không ít khổ, nghe thấy tiếng kêu từ phòng sinh truyền ra là biết.
Nghe tiếng kêu đau đớn của Phương Y, rốt cuộc Chu Lạc Sâm không thể ngồi yên được nữa. Anh đứng dậy đi đi lại lại trước cửa phòng sinh, chỉ ước gì có thể đẩy cửa đi vào.
"Lạc Sâm, đừng lo, sẽ ổn thôi. Người phụ nữ nào cũng phải trải qua chuyện này." Mẹ Phương thực ra cũng rất lo lắng, nhưng bà vẫn cố gắng an ủi Chu Lạc Sâm. Những lời này chẳng phải cũng là để tự an ủi chính mình sao?
Chu Lạc Sâm mím môi: "Vâng, con biết sẽ không sao đâu, nhưng có vẻ cô ấy rất đau."
"Không có phụ nữ nào sinh con mà không đau, cứ yên tâm." Mẹ Phương lo lắng nhìn vào phòng sinh, thở dài.
Chu Lạc Sâm theo bản năng muốn châm một điếu thuốc, nhưng đây là bệnh viện, không thể hút thuốc. Anh nắm chặt điện thoại đứng chờ đợi bên ngoài, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hét của Phương Y, khiến anh tâm loạn như ma.
Mặc dù Phương Y chịu nhiều đau đớn, nhưng đứa bé cũng đã chào đời an toàn.
Thời điểm Phương Y được đẩy ra khỏi phòng sinh, Chu Lạc Sâm mới dần dần thả lỏng. Anh không đến xem con mà đi thẳng theo Phương Y, trong khi mẹ Phương suy nghĩ một chút rồi đi xem cháu trước.
Phương Y nằm trong phòng bệnh trông rất tiều tụy, cả người mệt mỏi không có phản ứng gì.
Chu Lạc Sâm ngồi bên giường nhẹ nhàng xoa trán cô, đắp chăn cẩn thận, hỏi han bác sĩ tình hình cụ thể rồi mới để họ đi.
Sau khi nhân viên y tế rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Phương Y có vẻ rất mệt, không có dấu hiệu tỉnh. Chu Lạc Sâm chờ đến tối, cô mới dần dần tỉnh lại.
"Em thấy sao rồi?" Chu Lạc Sâm là người đầu tiên nhận ra, anh hạ giọng hỏi cô.
Phương Y lắc đầu: "Em không sao." Ngừng một chút, cô vội vàng hỏi: "Con đâu?"
Chu Lạc Sâm thoáng nhìn hai đứa bé đang ngủ trên cái nôi nhỏ. Mẹ Phương đang dựa vào đó ngủ gật, chỉ có hai người họ còn thức.
"Con đang ngủ, em có muốn bế con lại đây không?" Chu Lạc Sâm hỏi.
Phương Y nói: "Không cần đâu, để mẹ và con ngủ đi." Thực ra cô cũng rất mệt, chỉ là hiện tại chưa muốn ngủ.
"Vất vả cho em rồi." Chu Lạc Sâm nói ra những lời này với tâm trạng phức tạp, biểu cảm cũng rất khó hiểu, khiến Phương Y nhìn muốn bật cười.
"Em không phải vẫn ổn sao, nhìn anh cứ như em đã chết rồi ấy." Phương Y nói đùa một cách vô tư, khiến sắc mặt Chu Lạc Sâm càng thêm khó coi, cô vội vàng chữa lại, "Phi phi phi, em chưa nói gì cả, anh đừng như vậy, em mệt quá."
Biểu cảm Chu Lạc Sâm hoà hoãn lại, nói với cô: "Mệt thì ngủ thêm một chút đi."
Phương Y lắc đầu: "Em muốn hỏi anh một câu."
"Câu gì vậy?"
"Tên con mà anh nói trước đó, định đặt là gì? Anh bảo sinh xong sẽ nói cho em."
Hóa ra cô vẫn còn nhớ chuyện này. Chu Lạc Sâm ngoan ngoãn đứng dậy đến nóc tủ lấy một cuốn sổ, sau đó quay lại ngồi bên giường, mở ra vài trang cuối đưa cho cô xem.
"Là long phượng thai." Chu Lạc Sâm nói, "Cho nên có lẽ chỉ dùng được một cái tên."
"Anh đặt hai tên con trai à?"
Phương Y cười nói, "Không ngờ anh lại thích con trai, em cứ tưởng anh sẽ thích con gái hơn chứ, luật sư Chu." Cô nhấn mạnh ba chữ "luật sư Chu" với giọng điệu đặc biệt, khiến người ta liên tưởng đến thời gian họ mới quen nhau. Khi đó Chu Lạc Sâm rất lịch thiệp, ai ngờ sau này hai người lại phát triển đến mức này.
Đối với lời này của Phương Y, Chu Lạc Sâm tỏ ra rất bình tĩnh, anh ôn tồn nói: "Thực ra anh không thích con trai chút nào."
"... Vậy tại sao anh lại đặt hai tên con trai?"
Chu Lạc Sâm nói: "Vì anh không nghĩ ra tên con gái."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
"..." Hóa ra lý do đơn giản như vậy, cô đã nghĩ nhiều.
"Chu Tử Vi." Phương Y đọc cái tên con trai được viết trong sổ, suy nghĩ một chút rồi cười nói, "Cái tên này của anh có ý nghĩa gì vậy? Có phải ý là con anh sẽ có thành tựu không?"
Chu Lạc Sâm nói: "Không phải."
"Vậy là có ý gì?" Phương Y truy hỏi.
"Là..." Chu Lạc Sâm kéo dài một lúc mới nói, "Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm..."
Phương Y nghe xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười càng vui vẻ hơn. Nếu không phải cơ thể không khỏe, cô đã cười phá lên rồi.
"Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm." Phương Y lặp lại một lần, giơ ngón tay cái lên nói, "Tuyệt vời, thực sự quá thích hợp, những lời này càng đúng với ba của đứa bé hơn."
Chu Lạc Sâm đưa tay điểm nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng: "Em định đặt tên con gái là gì?"
Thực ra Phương Y cũng đã có một lựa chọn trong lòng, anh hỏi thì cô cũng nói ra: "Em nghĩ đến một cái tên khá phổ biến, nhưng lại rất hợp với tên con trai anh đặt, là Chu Tử Ngọc."
Chu Tử Ngọc, rất dễ hiểu, con gái là bảo bối như ngọc của họ. Mặc dù ý nghĩa không sâu sắc như cái tên Chu Lạc Sâm đặt, nhưng cũng không tệ.
"Vậy cứ đặt tên đó đi." Chu Lạc Sâm quyết định, sau đó thúc giục, "Em nghỉ ngơi tiếp đi, anh ở bên cạnh trông em." Hơi dừng lại, anh lúng túng thêm chữ "các" vào
"Trông em... các?" Phương Y lẩm bẩm những từ này, mơ hồ nhận ra giữa họ không chỉ còn là hai người, mà là bốn người.
Một gia đình hoàn chỉnh nên có, họ đều đã có, và họ vẫn còn yêu nhau như vậy, còn có gì đáng để phiền não nữa?
"Lạc Sâm." Cô gọi tên anh, không gọi ông xã, giọng nói rất nghiêm túc, "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em gia đình này, cho em cặp sinh đôi này, cho em cuộc sống tốt đẹp như vậy."
Chu Lạc Sâm rất muốn nói rằng người nên nói lời cảm ơn là anh, nhưng cô quá mệt mỏi, nói xong liền thiếp đi, anh có nói gì nữa cô cũng không nghe thấy.
Thực ra, trên thế giới này có rất nhiều người, chỉ một phần nhỏ trong số đó sẽ sinh ra ở cùng một quốc gia, một phần nhỏ hơn nữa sẽ sinh ra ở cùng một thành phố. Tỷ lệ hai người gặp nhau là rất nhỏ, xác suất kết hôn và sinh con lại càng nhỏ hơn.
Với một xác suất nhỏ như vậy, họ vẫn có thể gặp nhau, yêu nhau, ở bên nhau, thực sự là một điều không hề dễ dàng. Sau này, họ sẽ cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, nuôi dạy cặp song sinh của họ, mãi mãi gắn bó bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Điều này... có lẽ chính là ý nghĩa của hôn nhân, để một người cô đơn bước vào thế giới này, không còn phải cô đơn đi hết cuộc đời.
Gặp được nhau trong cuộc đời này, Phương Y và Chu Lạc Sâm đều rất may mắn. Có lẽ trong tương lai, giữa họ sẽ còn có những vấn đề khác, nhưng dù thế nào đi nữa, tình yêu là khởi đầu của họ, và tình yêu cũng sẽ là kết thúc của họ.
HOÀN
(Ngày 18 tháng 5 năm 2024)
- ------------------o------------------