Chương 5
Thẩm Hựu không về nhà.
Buổi trưa tôi thêm WeChat của cô đồng nghiệp buôn chuyện. Lúc này cô ấy đang gửi tin nhắn trong nhóm chat.
Cô đồng nghiệp: "Tề Giai Mẫn đưa sếp đi bệnh viện, chiều về công ty một chuyến để xin nghỉ phép, nói là muốn chăm sóc sếp. Nhân sự giờ đang không biết có nên trừ lương của cô ta không."
Một đồng nghiệp khác: "Phu nhân, chị xem, hay là mai chị cũng đến đưa cơm cho Tổng giám đốc Thẩm đi. Chị đến rồi, cô ta chắc chắn không thể cứ bám trụ không đi được."
Cô đồng nghiệp: "Đúng vậy phu nhân, chúng em đều ủng hộ chính cung mà."
Tôi: "Nói với nhân sự, tôi bảo, nên trừ bao nhiêu thì trừ. Nếu Thẩm Hựu không hài lòng, để anh ta đến tìm tôi."
Đưa cơm cho anh ta? Mơ đi!
Tôi liên lạc với luật sư, trình bày chi tiết yêu cầu của mình. Những việc còn lại, cứ để cô ấy lo.
Hai ngày nay, cô đồng nghiệp buôn chuyện liên tục chia sẻ với tôi tin tức về Tề Giai Mẫn và Thẩm Hựu.
Tề Giai Mẫn lại đi đưa cơm...
Thẩm Hựu về công ty rồi...
Thẩm Hựu tăng ca, nghe nói tối nay không định về nhà...
Tề Giai Mẫn ở lại tăng ca cùng Thẩm Hựu, còn giúp anh ta mang cơm...
Tôi tâm như nước tĩnh, một lần cũng không đến bệnh viện thăm anh ta, càng không đến công ty của anh ta nữa.
Tôi đang đợi, đợi anh ta về tìm tôi.
Mấy ngày sau, luật sư báo với tôi rằng Thẩm Hựu hẳn đã nhận được thông báo ly hôn.
Chính là tối nay rồi.
Tôi trang điểm kỹ càng, tự nấu một bữa tối thịnh soạn, vừa ăn vừa đợi Thẩm Hựu về.
Khi Thẩm Hựu bước vào cửa, tôi đang thưởng thức bữa tối của mình. Biểu cảm của anh ta thoáng qua một chút ngạc nhiên, nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng vẫn nhíu mày, dường như cảnh tượng này khiến anh ta rất khó chịu.
Trước đây, dù anh ta có về nhà hay không, tôi luôn chuẩn bị sẵn những món ăn anh ta thích, cố chấp đợi một câu "không về ăn" từ anh ta, rồi mới tự ăn.
Nhưng lần này, tôi không đợi anh ta. Anh ta nhận ra điều đó.
“Cố Duật, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Tôi thong thả ăn cơm: "Ly hôn chứ sao, luật sư không liên lạc với anh à?"
"Chỉ là một sự hiểu lầm thôi, tôi đã nói sẽ giải thích với cô rồi, sao cô lại bướng bỉnh như vậy?"
"Ồ, tôi vẫn muốn ly hôn."
Anh ta thất bại ngồi phịch xuống sofa, hai tay chống lên trán: "Tề Giai Mẫn chỉ là một nhân viên mới, tôi thấy cô ta khá có chí tiến thủ nên giúp đỡ chút thôi, không phải ngoại tình. Cố Duật, ở công ty anh rất mệt mỏi."
Tôi hiểu rõ ẩn ý mà anh ta không nói ra - anh ta muốn tôi ngoan ngoãn một chút, ở công ty đã đủ mệt rồi, anh không muốn về nhà cũng phải mệt như vậy.
Hừ, ai chẳng mệt?
Tôi đặt đũa xuống, không còn tâm trạng ăn nữa. Dù tình yêu dành cho anh ta còn lại chẳng bao nhiêu, nhưng những điều cần nói vẫn phải nói rõ.
"Công ty có biết bao nhiêu nhân viên mới, sao anh chỉ chăm sóc riêng mình cô ta? Cô ta vừa ngu vừa ngốc, việc gì cũng cần đồng nghiệp khác dọn dẹp sau lưng. Anh Thẩm tổng tinh ranh như vậy mà không nhìn ra sao? Đổi lại người khác sớm bị sa thải rồi, vậy mà cô ta không những ở lại mà còn được thăng chức tăng lương thành trợ lý của anh - trợ lý của Thẩm tổng đấy, từ khi nào chức trợ lý dễ làm vậy?"
"Hai người còn cùng đi ăn ở căn tin, từ khi nào anh là người ăn ở căn tin vậy? Thẩm Hựu, đừng coi tôi là kẻ ngốc, không phải cứ phải lên giường mới gọi là ngoại tình."
"Những ngày anh nằm viện cũng là cô ta xin nghỉ phép để chăm sóc anh đúng không? Nghe nói bữa nào cũng mang cơm đến cho anh. Bệnh viện là của nhà họ Thẩm mở, chẳng lẽ anh không có quyền hưởng chế độ hộ lý miễn phí hay sao? Cơm của bệnh viện nhà họ Thẩm cũng nổi tiếng ngon lành, anh thử nói xem, có lý do gì mà cơm cô Tề Giai Mẫn nấu lại có thể sánh với đầu bếp mà nhà họ Thẩm bỏ tiền ra thuê?"
"Còn nữa, hôm đó gặp tôi cô ta gọi thẳng tên tôi, hoàn toàn không tôn trọng tôi, tại sao? Vì cô ta coi tôi là đối thủ giả định, mà cho đến tận bây giờ, anh có từng vì tôi mà nói cô ta một câu, bảo cô ta tôn trọng tôi chưa? Tôi đoán là không. Hãy thừa nhận đi, Thẩm Hựu, sự ưu ái anh dành cho cô ta quá mức rồi."
Tôi nói một mạch, lòng vô cùng hả hê. Đây đều là những lời tôi kiếp trước chưa kịp nói ra. Kiếp trước tôi chỉ biết cầu xin anh đừng rời bỏ tôi, chưa từng nghĩ rằng trong chuyện ngoại tình này, người chịu trách nhiệm chính là anh.
Khuôn mặt Thẩm Hựu lúc đỏ lúc trắng, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi bước đến ghế sofa, cúi xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt anh ta: "Ly hôn, Thẩm Hựu."
Thẩm Hựu đột nhiên đứng dậy, ném lại một câu: "Đừng mơ, nhà họ Thẩm chúng tôi không thể mất mặt như vậy được." Rồi anh ta đùng đùng bỏ đi.