Kết Hôn Âm Dương

Chương 109: Một Giấc Mộng Nhẹ Nhàng, Tận Hưởng Lạc Thú Trước Mắt (2)

Chương 109: Một Giấc Mộng Nhẹ Nhàng, Tận Hưởng Lạc Thú Trước Mắt (2)

“Đó chẳng phải là hội trưởng hội học sinh Âm Thao à? Bà chị của tôi ơi, chẳng lẽ chị đã tán đổ anh ta?”
Bên tai vang lên tiếng tiếng hét ngạc nhiên của thằng em!
Trời!
Còn cách năm mươi mét, thằng em thối lại ăn phải cái gì bổ não hay sao? Chỉ nhìn ánh mắt, mà đã có thể khóa chuẩn mục tiêu?
Tôi cũng không giả vờ nữa, đạp mạnh vào bắp chân nó: “Không được nói với bố mẹ!”
Nói xong, tôi liền bước những bước vui vẻ, chạy về phía người thương.
“Sao thế?” Tôi chạy đến trước mặt anh ấy, trong lòng ngọt ngào, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt như sao sớm ngoài biển khơi, cũng không biết anh ấy đang nghĩ gì mà hồi lâu mới lên tiếng: “Em rất vui?”
Câu hỏi này thật kỳ.
Chẳng lẽ, lần đầu tiên gặp trong ngày, không nên nói là: Chào buổi sáng?
Tại sao lại hỏi tôi vui hay không?
Tôi cảm thấy hơi kỳ quặc, nhưng vẫn cười nói: “Đương nhiên, hôm qua anh thổ lộ với em, đến bây giờ em vẫn thấy vui nè.”
“Anh thổ lộ với em?” Anh ấy cười, trên khuôn mặt vẫn còn lộ rõ một điệu cười kỳ quái.
“Không phải à?” Tôi đỏ mặt, cứ cảm thấy anh ấy đang cười tôi ngốc nghếch.
Anh ấy lắc đầu: “Không phải.”
Cái gì?!
Rõ ràng là hôm qua anh ấy thổ lộ với tôi, kết quả bây giờ lại nói không? Chẳng lẽ anh ấy hối hận vì đã thổ lộ với tôi? Chẳng lẽ muốn phủ nhận mối quan hệ giữa hai chúng tôi?
Tôi đột nhiên phẫn uất.
Mà bây giờ, La Việt cũng đến bên cạnh tôi, từ đằng sau bá vai bá cổ tôi, cắn vào tai tôi, có mùi như bom hẹn giờ hỏi: “Chị, anh ta bắt nạt chị à?”
Âm Thao nhìn thấy La Việt, ánh mắt quắc lên, nhưng nghe một tiếng “chị” thì lại bình thường trở lại, khách sáo nói với nó: “Đừng động vào cô ấy.”
Ngữ khí ôn hòa không giống tranh quyền bá chủ, nhưng trong ngữ khí điềm nhiên tự tại đó lại làm tôi và La Việt sững người lại.
Khi hai đứa hoàn hồn thì Âm Thao đã nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi cái khoác tay của La Việt, đi vào trường.
“Ê! Anh như vậy là có ý gì? Đó là chị tôi!” La Việt cũng phản ứng lại, xông lên như một mũi tên, tóm lấy tay tôi, định kéo tôi đi.
Thằng em ngoan ngoãn này, mới sáng sớm ra đã muốn ầm ĩ trước cổng trường?
Hai người đàn ông tranh cướp một người phụ nữ à?
Cảnh tượng sướt mướt này nên thay một người đàn ông khác đến đây được không? Thế nào mà lại là thằng em ruột của tôi thế này?
Cho nên tôi chẳng nghĩ nhiều, rút tay ra khỏi tay Âm Thao, hằm hằm đánh cho La Việt một trận nhừ tử!
“Đây là nam thần mà bà chị mày thầm thích rất lâu mới được! Mày dám làm cho người ta sợ hãi bỏ chạy, tao đảm bảo mày cả đời không tìm được bạn gái! Biết chưa?” Tôi bóp cổ La Việt, thấp giọng uy hiếp nó.
La Việt cạn lời chỉ nhìn tôi một cái rồi quay qua Âm Thao dứ dứ nắm đấm: “Tên họ Âm kia! Đây là chị tôi, anh mà dám bắt nạt, hoặc làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của bà ấy, làm cho bà ấy không thi được đại học, bỏ học đi chơi thì cứ cẩn thận đấy!”
Thằng em thối!
Tôi vừa muốn dạy nó thêm một bài học thì không ngờ nó lại khôn hơn chút, chuồn luôn, chuồn khỏi nắm đấm của tôi.
Quay đầu lại nhìn Âm Thao, mặt tôi đỏ lự, trong lòng không kìm được chửi mình ngu, tại sao lại để Âm Thao nhìn thấy cảnh bạo lực của mình? Ai mà không muốn làm một tiểu tiên nữ hiền lành chứ? Xem ra, em trai và tiểu tiên nữ thì không thể cùng lúc xuất hiện được!
Tôi ngại ngùng ho một tiếng, nói: “Thằng bé đó, anh đừng để ý đến nó, nó từ nhỏ đã không ưa khi thấy em tốt hơn nó, nhìn thấy em có gì ngon đều muốn giành lấy, cho dù là không cướp được cũng sẽ làm hỏng, rất thích bị ăn đấm!”
Âm Thao cười mỉm, nói: “Tình cảm của hai chị em rất tốt?”
“Tốt cái gì mà tốt…” Cẩn thận hồi tưởng lại những gì mà La Việt làm với tôi, đó là kiểu âm hồn cực lớn mà muốn thoát cũng không thoát khỏi nó được?!
Âm Thao cười khẽ: “Trân trọng những gì có bây giờ, đừng để đến khi mất đi, muốn lấy lại cũng không thể.”
“?”
Tôi vẫn còn chưa hiểu được là ý gì thì Âm Thao đã nắm lấy tay tôi, đưa tôi cùng vào trường.
Tôi thắc mắc hỏi: “Sao anh đợi em ở cổng trường?”
Âm Thao nhỏ nhẹ nói: “Anh biết em nhất định sẽ đến.”
Đây chẳng phải nói vớ vẩn hay sao?
Làm gì có học sinh cấp ba nào buổi sáng không đến trường?
Tôi thật không kìm được, hỏi: “Thao ơi, nay sao anh lạ thế?”
“Lạ?”
“Ừ.”
“Lạ ở đâu?”
“Nói chuyện là lạ, người cũng kỳ kỳ, trước đây anh có thế đâu!”
Âm Thao dừng lại, buồn cười hỏi: “Trước đây anh là người thế nào?”
“Anh trước đây…” Tôi định mở miệng nói, nhưng không biết tại sao, lúc mở miệng ra lại không nhớ nổi hình ảnh trước đây của Âm Thao như thế nào.
Nhưng không phải chứ? Âm Thao mới hôm qua còn thổ lộ tình cảm với tôi, sau đó tôi cũng đồng ý làm bạn gái anh ấy.
Trước đó, tôi đã thích anh ấy rất lâu rồi.
Đã thích rất lâu, tại sao tôi không nhớ trước đây như thế nào?
Tôi thích anh ấy bao lâu?
Một tháng?
Hai tháng?
Một năm?
Hay là suốt cả ba năm cấp ba?
“Ừm…” Đau đầu quá!
Lúc này, một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Đã đau đầu thì đừng nghĩ nhiều làm gì, Vui một chút càng hay.”
“… Vui một chút?” Tôi không đau đầu nữa, nhưng lại không hiểu anh ấy nói gì cả.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, không phải em chuẩn bị thi đại học à? Chăm chỉ học tập đi, đừng ảnh hưởng đến kỳ thi, không nghe em trai em nói hả? Em mà không làm tốt, thì cậu ấy sẽ đánh anh đấy.” Âm Thao cười khẽ kéo tay tôi.
Khi anh ấy kéo tay tôi, trước mặt tôi khẽ lóe sáng.
Là một chiếc nhẫn lóe sáng.
Nhẫn?
Tại sao tôi lại đeo một chiếc nhẫn? Nếu bị chủ nhiệm lớp nhìn thấy, thì sẽ phải đứng phạt trước lớp?
Khi tôi đang nghĩ lan man, tay của Âm Thao sờ lên chiếc nhẫn, như vô tình mà cũng như cố ý: “Đi thôi.”
Tôi còn đang muốn hỏi về chiếc nhẫn, kết quả là chuông báo hiệu vào lớp bắt đầu reo lên.
Trời ạ, tại sao thời gian lại nhanh thế? Nếu không nhanh chân thì tôi sẽ muộn học mất, chắc chắn bị trừ điểm!
Thế là tôi rút tay khỏi tay Âm Thao, chạy nhanh về phía lớp học.
“La Hy.”
Tôi nghe thấy anh ấy gọi, thế là dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ấy một cái.
Tất cả học sinh đang vội vội vàng vàng chạy vào lớp học, riêng có anh ấy vẫn đang đứng yên giữa dòng người, nhìn thật khác biệt, tôi đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác người đứng trước mặt tôi là anh ấy, mà cũng không phải là anh ấy.
“Nhớ rằng, tranh thủ tận hưởng.” Anh ấy nhẹ nhàng nói.
Tôi: “?”
Có ý gì đây?
Có phải tôi sắp chết đâu, tại sao lại phải tranh thủ tận hưởng? Chẳng lẽ tôi sẽ rất nhanh trở nên không vui vẻ nữa? Cho tôi xin, chúng tôi vừa mới đến với nhau!
Reng reng reng!
Tiếng chuông vào lớp lại cất lên!
Tôi cũng không cần biết Âm Thao có bị muộn giờ vào lớp hay không, dù sao tôi cũng phải đảm bảo tôi không bị muộn học!
Chạy nhanh!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất