Kết Hôn Âm Dương

Chương 138: Chuyến Xe Cuối Cùng Xuống Hoàng Tuyền (2)

Chương 138: Chuyến Xe Cuối Cùng Xuống Hoàng Tuyền (2)

Bên ngoài không hề có thay đổi gì.
Vẫn bao trùm một màu tối đen thui, gió âm lạnh lẽo khẽ lay động các rèm, nhìn thì có vẻ bình thường, mà lại thấy quá đỗi yên tĩnh.
Tôi sốt sắng muốn tìm con, định bụng sẽ vén hết các rèm lên, tìm từng nơi một, nhưng vừa định kéo chiếc rèm gần nhất ra, Sầm Cửu Nguyên đã tóm lấy tay tôi, bất lực và thì thầm vào tai tôi: “Đồ ngốc! Cô có biết mình đang làm cái gì không?”
“Có phải con anh bị mất đâu, đương nhiên anh sẽ nói vậy!” Tôi dùng hết sức mình đẩy anh ta ra, nhưng sức lực quá yếu, nên không thể thoát ra được.
Anh ta thở dài, nhẫn nại giảng giải: “Cho dù là thế nào, thì chiếc xe này là xe đi xuống hoàng tuyền, mọi vong linh trên xe này đều nhận được sự bảo hộ của âm gian. Kéo rèm này vào đồng nghĩa với việc phong thi nhập quan, người sống không thể mở ra quấy rối giấc ngủ của người đã chết, điều này, chẳng lẽ khi học thuật pháp, sư phụ của cô không dạy?”
“Không!” Tôi thử một lần nữa, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của anh ta, thế là tôi cúi đầu cắn mạnh vào tay anh ta, trong lúc anh ta đang đau điếng, tôi mau chóng luồn khỏi người anh ta, mau chóng mở rèm của mấy chỗ gần đó.
Đằng sau rèm không có một cái gì.
Ngay cả những cái xác lúc ẩn lúc hiện cũng chẳng còn thấy đâu nữa!
Quỷ thật sự là quỷ, lúc ẩn lúc hiện, đó chính là sở thích cố ý huyền bí của chúng.
Sầm Cửu Nguyên xông lên tóm chặt lấy tôi: “Đồ đàn bà ngu ngốc! Cô biết giờ cô đang làm cái gì không?”
“Thả tôi ra!” Tôi chịu không nổi nữa!
Con gái tôi đã bị mất hồn!
Tôi làm sao có thể bình tĩnh được??
Bốn từ thôi: Tôi không làm được!
Tôi giẫm chân lên chân anh ta, định làm vậy để thoát ra, nhưng anh ta đã rút kinh nghiệm, cho nên dù có đau đến la toang toác, cũng không bỏ tay ra.
Nhưng mọi chuyện đều đã muộn rồi.
Trong xe nổi lên trận gió to, tất cả các rèm đều bị thổi tung, một đám lửa ma trơi bay ra, bay về phía chúng tôi.
“Đồ ngốc nhà cô, lần này chúng ta chết chắc rồi!” Sầm Cửu Nguyên khe khẽ nói.
Tôi lấy cùi trỏ húc vào bụng anh ta, vùng bụng của con người là mềm yếu nhất, cũng là nơi ít đề phòng nhất, cho nên khi bị húc mạnh vào thì con người sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn!
Cho nên Sầm Cửu Nguyên lúc này chỉ đành buông tay.
Tôi vừa thoát khỏi bàn tay của anh ta, liền rút chiếc roi của mình ra, đánh vào lũ ma trơi trước mặt!
Một quật này làm bay một phần giường!
Trong chốc lát, tất cả lửa ma trơi đều dừng lại.
Tôi hét lên đanh thép: “Người dương mượn đường! Người chết xin nhường bước! Hôm nay tôi chỉ muốn tìm con gái, không muốn giết ma quỷ! Các người đừng ép tôi phải ra tay!”
Nói xong liền giả vờ đánh xuống mấy roi, làm sàn xe bật lên nhiều tia lửa, khi tôi đánh xuống lần thứ ba, bọn ma trơi liền mau chóng tản ra.
Gió âm ngừng thổi, rèm ở từng chỗ ngồi nhẹ nhàng thả xuống.
Người bên cạnh nói: “Cục cưng! Cô không lợi hại lắm, nhưng chiếc roi trong tay cô thật sự rất có uy lực.”
Tôi bực tức quay người lại, tóm lấy cổ áo Sầm Cửu Nguyên, nói: “Vừa nãy tôi đã nhìn rất kĩ, những vong linh bay ra đó đều là người lớn và người già! Chẳng có một vong hồn trẻ con như lời anh nói! Cái anh họ Sầm này, định lừa tôi!”
Sầm Cửu Nguyên dường như biến thành người khác, đôi mắt thèm thuồng nhìn vào chiếc roi của tôi: “Tôi không lừa cô. Tôi chỉ nói, trước khi con gái cô ly hồn, tôi có nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài. Cái tiếng đó thì có thể là vong linh trẻ con tạo nên, cũng có thể là ma quỷ trưởng thành tạo ra để lừa phỉnh. Nếu cô đồng ý tặng tôi pháp bảo trên tay cô, tôi sẽ giúp cô tìm con gái, thế nào?”
“Không cần.” Tôi mau chóng thả anh ta ra.
Đều là người trong giới, ai không biết một chút pháp thuật? Tôi còn cần ai đó giúp hay sao?
Tôi dùng ánh mắt cảnh cáo ném sang Sầm Cửu Nguyên bảo anh ta đừng có theo lên, thấy anh ta đã ngoan ngoãn đứng tại chỗ, tôi mới bước về hướng ghế lái!
Người lái xe!
Tên họ Sầm đó đã nói chiếc xe này có sự bảo hộ của âm gian, vậy người chủ xị chắc chắn là tên lái xe đó!
Xảy ra chuyện, không tìm anh ta, thì còn tìm ai?
Tôi mau chóng bước về phía trước, phát hiện ra chỗ ghế lái không hề có người!
Nhưng vô lăng vẫn đang chuyển động, xe vẫn ngoặt, chân ga vẫn đạp.
Tên lái xe này chắc chắn vẫn đang ngồi trên ghế lái, chỉ là anh ta đang ẩn thân mà thôi.
Thế là tôi cầm chiếc roi chỉ vào ghế lái trống rỗng, nói: “Ra đây! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Nhưng tài xế ma quỷ không hề hiện thân.
Thật là cứng đầu!
Tôi liền không hề khách sáo cứ thế quất một roi xuống ghế lái.
Chiếc ghế rách bươm, nhưng tên quỷ đó không hề hiện ra.
Chân ga vẫn đạp xuống, xe gặp khúc cua, vẫn cua như bình thường, xem như có một người tàng hình đang ngồi trên chiếc ghế lái này.
Như vị trí này lại chẳng có người nào.
Chiếc roi này uy lực mạnh đến đâu, chẳng lẽ tôi còn không biết, cho dù chỉ đánh dưới chân ma quỷ, cũng sẽ tạo nên một chấn động mạnh để ép nó hiện nguyên hình.
Mà bây giờ chẳng hề thấy ghế lái có một động tĩnh nào, cũng có nghĩa là không hề có con quỷ nào ngồi ở đây!
Vậy rốt cuộc là thế nào đây?
Chẳng lẽ chiếc xe của âm gian lại có thể lái tự động?
Nhưng cứ xem, ông Diêm Vương kia thích những thứ liên quan đến khoa học công nghệ, đến ngay cả điện Diêm Vương còn xây dựng theo phong cách khoa học viễn tưởng như trong phim, thì một chiếc xe chở vong linh không có người lái có nhằm nhò gì.
“Cô thật sự không cần giúp đỡ?” Sau lưng vang lên tiếng nói chầm chậm tiến gần đến, tôi quay lại nhìn, lúc này thấy ánh mắt của anh ta không còn nhìn thèm khát chiếc roi của tôi nữa, mà có chút thân thiện hơn.
Tôi lắc đầu nói, từ chối lời mời của anh ta.
Sầm Cửu Nguyên hỏi: “Tôi thấy chiếc roi là từ chiếc nhẫn của cô biến thành, chẳng có lẽ đó là món quà đặc biệt của người quan trọng của cô tặng, cho nên, cô mới không nỡ tặng nó cho tôi?”
Tôi do dự một lát, mới gật đầu.
Sầm Cửu Nguyên nói: “Cái thứ đó còn quan trọng hơn cả con cô, thì chỉ có thể là của cha đứa bé, đúng không?”
Tôi ngay lập tức tối sầm mặt: “Đứa trẻ này không có cha!”
Sầm Cửu Nguyên ngạc nhiên nói: “Gì cơ? Cha đứa bé không thể nói ra? Hai người là có vấn đề gì, cho nên cô mới ôm đứa trẻ bé tí thế trốn khỏi nhà?”
Tôi không nhịn nổi liền chỉ chiếc roi vào mặt anh ta: “Sầm Cửu Nguyên! Anh muốn giúp thì giúp! Đừng lèo nhà lèo nhèo như đàn bà! Đừng quên thời gian có hạn! Chúng ta phải rời khỏi xe trước khi trời sáng! Nếu không, anh cứ mãi mãi ở trên cái xe này luôn! Nếu như anh có dự định đấy, thì tôi có thể giúp anh!”
“He he! Tôi thuận miệng mà nói vậy thôi...” Sầm Cửu Nguyên nói: “Đừng quá kích động, dù sao còn có hơn hai tiếng nữa, thời gian còn dài.”
Nói xong, anh ta bước lên phía trước, ngón tay bấm làm phép, hai tay vẩy một cái, trên ngón tay bật ra ba ngọn lửa, chỉ vào ghế lái niệm: “Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, yêu ma quỷ quái mau mau hiện hình!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất