Kết Hôn Âm Dương

Chương 152: Thử Thách (1)

Chương 152: Thử Thách (1)

Xe vừa đi một lát, Sầm Cửu Nguyên mới nói: “Đường cũng xa, cô không ngồi à?”
Ngồi?
Tôi nhìn khắp lượt xe.
Đây là một chiếc xe chở hồn!
Chiếc lần trước cũng cùng loại nhưng sạch sẽ, tuy rằng đều là linh hồn người chết. Mà chiếc xe này thì giống như vừa được vớt lên từ đáy biển, không nói đến mùi tanh tưởi của đáy biển, thì những chỗ ngồi, cửa xe đều bám đầy rong rêu, thành xe còn bám đầy những con hà đá hình dáng như trăm ngàn vạn cái lỗ. Với người có chứng ám ảnh sợ lỗ thì không thể chịu đựng được cảnh tượng này.
Anh ta lại muốn tôi ngồi xuống?
Sợ là ngồi xuống cũng ướt hết cả người nhỉ?
Tôi nhíu mày, không chịu ngồi xuống.
“Tôi đứng cũng được.” Tôi khẽ nói.
Sầm Cửu Nguyên nói: “Ngồi đi.”
“...”
Xem ra, anh ta “yêu cầu” tôi nhất định phải ngồi xuống rồi!
Tôi chỉ đành quay người đến nơi gần nhất, nhưng không ngờ vừa đến nơi thì chiếc ghế rỉ ra một đống máu dinh dính, rất nhanh đã nhuộm đỏ thẫm cả ghế!
Một bộ mặt oán quỷ dần trồi lên từ vũng máu, nhưng trông anh ta rất kỳ quái, chỉ có mỗi cái mặt, mà đống máu đen kia mới mà thân người anh ta, anh ta xông lên định cắn tôi, nhưng cơ thể bị dính chặt vào ghế mà không thể rời khỏi.
Tôi nhíu mày thối lui về phía sau, lại đau lòng phát hiện ra, trên xe đã hết chỗ ngồi. Mỗi vị trí đều dính một oán quỷ vào đó rồi!
Chúng phát ra điệu cười man rợ, giống với châm biếm, khinh khỉnh, làm người khác cảm thấy không thoải mái chút nào.
Tôi đứng ở cuối xe, bị đám ma quỷ cười chê, thực sự là chẳng biết làm thế nào.
“Sư phụ, không còn chỗ ngồi ạ!” Tôi nói.
Đầu xe không hề có hồi đáp lại.
Tôi xấu hổ vẫn chôn chân ở đó, lòng thầm nghĩ cứ đứng luôn ở chỗ này. Tôi không quay trở lại bên Sầm Cửu Nguyên nữa, đối mặt với một nhân vật mình chưa hề hiểu rõ, tôi tốt nhất không nên đứng quá gần.
Chiếc xe vẫn chạy, không biết khi nào mới dừng.
Tôi chỉ đứng mười phút đã thấy chân tê bì, không chịu đựng được nên người khẽ dựa vào một chiếc ghế, nhưng không ngờ tôi vừa dựa vào thì cảm thấy đau nhói một cái! Cứ như có thứ gì đó đã cắn một miếng vào da thịt tôi vậy!
Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra có một con quỷ đang cắn tôi!
Tôi mau chóng thi triển bùa pháp dán lên người nó, vốn chỉ muốn đánh nó ra khỏi là xong, nhưng không ngờ lũ quỷ trên xe này đều có tinh thần tương thân tương ái ngút trời, một con quỷ bên cạnh đó xông lên, một tợp nuốt luôn lá bùa tôi vừa ném ra.
“Khặc khặc khặc!” Những con quỷ khác thấy vậy cười ngặt nghẽo.
Đau!
Rắc!
Tiếng xương gãy nát!
Con quỷ đáng chết, nó đang chầm chậm cắn phập vào xương tay của tôi, nếu còn để nó tiếp tục hỗn xược thì nó sẽ nhai luôn tay của tôi!
Thế là tôi không chần chừ nữa, phẩy tay một cái, chiếc roi da quất xuống, quất cho con quỷ đang cắn vào tay tôi nát bét!
“Á!” Tôi hốt hoảng nhìn vết thương trên tay.
Con quỷ đó cắn rất sâu, bây giờ một bên tay của tôi vừa đau vừa tê rần, sau đó thì mất cảm giác.
Cánh tay này của tôi không phải bị cắn gãy xương rồi đấy chứ?
Tôi sợ hãi lại không biết làm thế nào, tình cảnh này làm tôi mất hết sự kiềm chế, không nhịn được tức giận muốn xì khói, trút giận lên các con quỷ khác, điên cuồng đánh vào lũ quỷ xung quanh, dường như là đánh trúng mấy con, cũng hình như là đánh trượt.
Chiếc roi da quất xuống, không khí yên tĩnh bao trùm toàn bộ xe.
Tôi đau đớn toát mồ hôi, lúc này chẳng nghĩ gì nhiều, liền ngồi phệt ngay xuống chiếc ghế của con quỷ lúc trước bị tôi đánh tan tành xác khói, tuy chiếc ghế bẩn thiu nhưng có còn hơn không.
Lúc này, cảnh sắc bên ngoài thay đổi.
Vừa nãy còn đèn đường sáng trưng, nhà cao tầng từng hàng từng hàng, mà bây giờ lại chìm vào một không gian tối mù mịt, xung quanh không còn là thành thị phồn hoa, mà chỉ có hàng cây trùng điệp, chiếc xe dường như đang ra khỏi thành phố, đi về phía ngoại ô, hơn nữa càng ngày càng xa xôi hẻo lánh.
Tôi đột nhiên hiểu ra:
Cảm giác xe đi rất lâu mà chưa đến đích không phải do mình nhầm, mà thực ra Sầm Cửu Nguyên lái xe vòng quanh thành phố, cứ loanh quanh trong đó mãi!
Cho đến khi tôi ngồi xuống, anh ta mới đưa tôi đi tới nơi cần đến!
Những việc vừa xảy ra đều là do anh ta muốn thử thách tôi!
Anh ta đã từng nói: Muốn làm đệ tử của anh ta thì chẳng dễ đến thế!
Thật đáng ghét!
Nếu biết đây là một bài trắc nghiệm thì tôi đã ra tay từ lâu rồi, như vậy cũng chẳng đến mức tặng nguyên một cánh tay cho con quỷ kia!
Tôi cắn răng chịu đựng sự đau đớn.
Đau đớn làm cảm giác thời gian của tôi trở nên yếu kém, chỉ có mấy phút đồng hồ nhưng tôi lại thấy dài như thế kỷ!
Xe, dừng lại!
“Tới rồi.” Giọng nói Sầm Cửu Nguyên vang lên nghe âm âm u u.
Anh ta muốn tôi xuống xe.
Tôi cố nén đau, nhấc người dậy, đi lên phía trước.
Khi tôi đi đến ghế lái thì phát hiện trên ghế lái không hề có người, thật không ngờ là Sầm Cửu Nguyên không có ý đợi tôi cùng xuống xe.
Anh ta nhất định đang đợi tôi ở bên ngoài.
Tôi nghĩ như thế.
Nhưng khi xuống xe, tôi không thấy bóng dáng Sầm Cửu Nguyên đâu.
Nhìn ra xa chỉ thấy mộ hoang!
Tên Sầm Cửu Nguyên thế mà lôi tôi ra nghĩa địa!
Anh ta muốn làm cái gì?
Thử thách?
Nhưng tối qua, anh ta hỏi tôi kỳ lạ lắm, đó chính là: “Cô hiểu phụ nữ không?”
Phụ nữ!
Anh ta chắc hẳn phải đưa tôi đi gặp người phụ nữ nào đó chứ!
Nhưng tại sao lại đưa tôi đến đây?
Chẳng lẽ người phụ nữ đó nằm ở trong mộ?
Nhưng nếu nằm trong mộ phần này thì không phải là phụ nữ, mà là ma nữ rồi!
Rốt cuộc anh ta muốn tôi đi gặp con ma nữ nào, mới tạo ra cái thử thách như vậy? Chẳng lẽ thân phận của con ma nữ này rất cao? Đừng nói với tôi là Mạnh Bà nhé?
Tôi chẳng thể cứ xử lý như trên xe kia, cầm cái roi da, chẳng cần suy nghĩ gì mà quất loạn xạ cũng được?
Trên xe toàn oán quỷ, chết cũng chẳng sao.
Nhưng người chết ở mộ phần này thì chưa chắc dễ đối phó, thường chúng ta luôn coi trọng sự yên tĩnh của người nằm dưới mộ, cho nên sau khi người chết nằm xuống, được nằm trong yên tĩnh chính là phúc đức của họ, thường sẽ không phải oán hồn, nếu tôi đánh họ, thì chẳng phải sẽ phá hỏng âm đức vốn đã hỏng bét của mình hay sao!?
Tên Mạnh Trần này rốt cuộc muốn kiếm người đệ tử như thế nào đây!
Hắn ta rốt cuộc muốn tôi ác độc diệt những vong linh vô tội, hay muốn tôi tạo mối quan hệ tốt đẹp với người chết?
Không.
Chắc không tốt đến thế...
Mạnh Trần là một nhân vật như thế nào chứ?
Hắn ta bị âm phủ liệt vào danh sách trọng phạm, bị giam giữ ngàn năm có lẻ, hắn ta không quan tâm đến sống chết của những vong linh bình thường. Xem Diêm Vương kia kìa, tôi không hề nhìn thấy trong ánh mắt và ngữ khí của hắn ta có một chút nào đó là thương tiếc cho chúng sinh!
Khi tôi đang chần chừ không biết làm như thế nào thì từ xa đột nhiên vọng lại tiếng sáo du dương, nhưng tôi không xác định được chính xác nó phát ra từ đâu.
Trong không gian tối thui, lại ở nghĩa địa hoang vu, tiếng sáo vang vọng giống như tiếng ma quỷ hú, dường như vong hồn đang bò lên từ dưới những nấm mồ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất