Chương 157: Đứa Bé Không Mở Mắt
Ngày thứ hai, dường như lại có vấn đề.
Đứa bé không những khóc, còn cố gắng muốn bò dậy, cơ thể bé nhỏ cố gắng vùng vẫy hướng ra cửa.
“Là ý gì đây? Chẳng lẽ là mẹ con về?” Người đàn ông bán tín bán nghi ôm đứa bé đi ra ngoài, vừa hướng về cánh cửa của nhà nó thì nó liền không khóc nữa, cơ thể cứ nhoài về phía đó.
“Chẳng lẽ là về rồi?” Người đàn ông đó bước qua bấm chuông.
Gõ cửa cũng chẳng thấy ai đáp lại.
Đứa bé chề môi, làm ra vẻ oan ức.
Người đàn ông hiểu biểu cảm trên khuôn mặt nó, anh ta tức điên lên gõ vào cửa, hét lớn: “Ê! Cô trốn trong đó làm gì, tôi biết cô ở trong đó! Ra đây mau! Cô dám vứt đứa bé, chẳng lẽ không dám mở cửa? Mau ra đây, đứa bé là của cô, cô đi mà chăm!”
Nhưng cho dù anh ta có gõ cửa thế nào cũng không có ai ra mở.
Đứa bé òa khóc, lại tiếp tục khóc lên thảm thiết.
Người đàn ông không biết làm thế nào, chỉ đành ôm đứa bé trở lại nhà mình, mà khi anh ta bước vào, con mèo đen lại tiếp tục kêu.
“Ôi, trời ơi!” Người đàn ông than thở!
Đôi vợ chồng trẻ mệt đến mức vừa nhắm mắt đã bị tiếng khóc và tiếng mèo kêu làm cho bừng tỉnh, cho tới khi vào đêm thì đứa bé như hiểu ra gì đó, nó không khóc nữa nhưng nó cũng không mở miệng ra nữa, cho nó uống sữa, nó cũng không uống, hai vợ chồng họ vẫn thấy buồn lòng.
“Chúng sau này sẽ trở thành hai người bạn tốt.” Sau một ngày bị đứa bé và con mèo giày vò, người phụ nữ lúc này cũng thở phào nói.
“Ừ!” Người đàn ông mím môi đồng ý, trong lòng tuy mệt mỏi nhưng vẫn nhiệt tình gật đầu đồng ý với lời của vợ.
Ái Linh khẽ cười vuốt má đứa bé, ánh mắt vô cùng thân thiện: “Em bắt đầu thích đứa bé này.”
Người đàn ông đột nhiên như nhận được một tin sét đánh: “Vợ ơi, em không định giữ nó lại đấy chứ?! Đứa bé này giày vò người ta chết mất, em, em còn thích nó? Mẹ ruột nó trở về, sẽ ngay lập tức đón nó đi! Đây là đứa bé kỳ lạ nhất thế gian, anh chưa từng thấy đứa bé nhà nào mà đủ sức khóc cả ngày như vậy! Em còn muốn giữ nó ở lại, anh anh anh sẽ...”
“Sẽ làm sao?”
“Sẽ khóc cho em xem!” Người đàn ông cảm thấy oan ức!
Ái Linh lườm anh ta một cái: “Lắm chuyện! Ngày nào chẳng muốn tạo em bé với em, còn nói là sau này con sinh ra thì tự tay chăm sóc, giờ thì sao? Có đứa bé ở đây, còn không kiên trì được mười phút!”
Người đàn ông phụng phịu: “Đây là trẻ con nhà người khác mà...”
Ái Linh nhìn đứa bé, đột nhiên buồn bã thở dài: “Chồng ơi, anh bảo, nếu nhà bên cạnh mãi không về nữa, thì chúng ta nên làm sao với đứa bé?”
“Đưa nó đến cô nhi viện!”
“Vậy thì thương lắm, chúng ta không thể...”
“Không!” Người đàn ông kiên quyết nói: “Ái Linh, chẳng lẽ em không phát hiện ra điều gì à, đứa bé này...”
Ái Linh: “Nó thích khóc?”
“Không!” Người đàn ông nói: “Mắt nó không hề mở!”
Ái Linh giật mình: “Hình như là vậy!”
Nói xong, cô ta lại nhìn đứa bé, đưa tay ra muốn sờ vào mi mắt của nó, nhưng không ngờ, khi cô ta còn chưa kịp sờ vào mắt nó thì đứa bé hứ một tiếng, rồi tránh khỏi tay cô ta.
Cô ta khựng lại rồi lại thử một lần nữa thì phát hiện đứa bé tuy không mở mắt nhưng lại có thể thấy được phương hướng của tay, hứ hứ tránh khỏi bị sờ lên mắt.
Vậy chứng tỏ, con bé đang tỉnh, nhưng nó không hề mở mắt!
“Đứa bé này vì mắt có vấn đề, nên mẹ đẻ nó không cần nó!” Người đàn ông thở dài nói: “Ái Linh, em bây giờ hiểu vì sao anh không muốn em nhận nuôi nó rồi chứ? Đây là một con người, chứ không phải những con chó hoang mèo hoang! Chúng ta không thể chịu trách nhiệm được, càng huống hồ, đây là đứa bé bẩm sinh đã bị như thế! Nếu như chúng ta nuôi nó, sẽ phải tốn rất nhiều tiền?!”
Ái Linh nói: “Chẳng phải mẹ nó để lại cái thẻ mười lăm vạn tệ hay sao?”
Người đàn ông bất lực kêu lên: “Ái Linh! Em nhìn Mạc Mạc, rồi cả Mạch Tử (con chó lông vàng nhà nuôi), mỗi tháng em nuôi bọn nó hết bao nhiêu tiền? Thêm cả tiền em đem đi nuôi những con chó mèo hoang khác nữa? Một năm tiêu vào mấy thứ đó không chỉ một vạn tệ. Chứ đừng nói đến đứa bé này! Em biết người ta còn gọi lũ trẻ con là gì không?”
“Là gì?”
“Thú nuốt tiền có hai chân!”
“...”
“Máy tiêu tiền!”
“...”
“Nuôi một đứa bé, mười lăm vạn thì đủ nuôi nó đến trưởng thành hay sao?”
“...”
“Quan trọng là, nó với Mạc Mạc xung khắc. Em bảo, muốn giữ Mạc Mạc, hay giữ đứa bé?”
“Mạc Mạc...” Ái Linh cuối cùng bị thuyết phục.
Đứa bé nghe xong cũng không khóc thành tiếng, nhưng khóe mắt lại chảy ra hai dòng nước mắt.
Ái Linh thương nó, đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó: “Anh xem đứa bé, dường như nó nghe hiểu những lời chúng ta nói. Nó sau này chắc chắn sẽ là một đứa bé thông minh và biết nghe lời!”
“Đáng tiếc... mắt nó bị mù!”
*
Ngày thứ hai.
Tuy nói cứng nhưng người đàn ông này vẫn lái xe, đưa vợ và đứa bé đến bệnh viện, họ đem theo thẻ ngân hàng của mẹ ruột nhóc Củ Cải, đi kiểm tra sức khỏe cho nó.
Khi kiểm tra mắt của nhóc Củ Cải, dường như có cái gì đó đâm vào trái tim mọi người.
Mí mắt của đứa bé bị dính vào nhau, nên không thể mở ra được.
Nhưng dưới lớp mí mắt kia thì không ai biết mắt nó có bình thường hay không.
Bác sĩ nói có thể làm một cuộc phẫu thuật cho nó, giúp nó có thể mở được mí mắt, như vậy có thể hồi phục được thị lực.
Người đàn ông nghĩ ngợi hồi lâu, dù sao thì mẹ đứa bé cũng để lại mười lăm vạn, không dùng thì để làm gì, thế là thoải mái ký tên vào bản cam kết phẫu thuật.
Buổi chiều ngày sắp xếp cuộc phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật thành công hay không?
Chắc là thành công.
Bởi vì bác sĩ vỗ ngực nói bệnh viện chỗ họ là bệnh viện chuẩn, ở đó họ đã làm rất nhiều cuộc phẫu thuật mắt, họ sẽ để một bác sĩ có kinh nghiệm làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công có đến hơn bảy mười phần trăm, bảo hai người họ cứ yên tâm.
Nhưng...
Nửa giờ sau, trong phòng phẫu thuật vọng ra những tiếng hét sợ hãi!
Sao vậy?
Hai vợ chồng trẻ đứng như trời chồng bên ngoài.
Được một lúc, một y tá vội vội vàng vàng chạy ra, khắp mặt toàn là máu: “Ai là người nhà của La Bặc (Củ Cải)?”
“Á... là tôi, chúng tôi.” Hai vợ chồng khựng lại, thấp thỏm lo sợ nhưng vẫn lập cập theo sau.
Cô y tá nói: “Phẫu thuật xảy ra việc ngoài ý muốn, chắc phải... ngừng cuộc phẫu thuật ở đây!”
“Tại sao?” Người đàn ông nói.
“Tại sao? Hai người là phụ huynh của nó, hai người không biết vì sao à?” Cô y tá tức giận đùng đùng nói!