Chương 13: Nửa Thân Người Từ Dương
Tôi ngạc nhiên tột độ, hỏi sự việc là như thế nào?
Hắn không nói tiếp nữa, chỉ cho tôi hai lựa chọn, tôi nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định việc của chuyên gia thôi để cho chuyên gia xử lý, mình về nhà trước vậy.
Hắn gật đầu đồng ý, sau đó đưa tôi xuống núi.
Lúc xuống tôi không biết phải nói gì với hắn, cả quãng đường chỉ biết cúi đầu đi theo hắn.
Cũng không biết là đi bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi.
“La! Hy!”
Lúc mới đầu chỉ như hơi thở lúc có lúc không, âm thanh đó yếu ớt đến mức làm tôi tưởng tai tôi sinh ra ảo giác, âm thanh đó càng lúc càng gần, dường như nghe thấy ngay đằng sau thì tôi cuối cùng cũng nghe rõ ràng, là âm thanh của Từ Dương cắn răng cắn lợi phát ra!
Vừa nghe thấy tiếng của Từ Dương, tôi lại tưởng người nhà họ Từ tìm đến!
Họ nhất quyết không buông tha cho tôi!
Nhưng sau đó một giây, đột nhiên tôi nhớ ra một việc: Từ Dương bị chém nửa thân, mẹ anh ta bảo anh ta phải ngâm trong thuốc nước bảy bảy bốn chín ngày mới hồi phục, giờ mới là ngày thứ hai, làm sao anh ta có thể chạy ra ngoài được?
Tiếng gọi đó càng lúc càng gần, càng nghe càng cảm thấy như đang oán hận tôi, tôi bỗng nhiên thấy da đầu tê bì, cơ thể lạnh toát, lúc sự chịu đựng sắp quá giới hạn, tôi sợ quá cố đi nhanh mấy bước lên trước, tiến gần lại chỗ Âm Thập Nhị, nhỏ tiếng nói với hắn: “Anh nghe thấy gì không?”
Hắn nói: “Nghe thấy rồi.”
Tôi hỏi: “Hoang sơn cùng cốc thế này, tại sao lại nghe thấy tiếng của Từ Dương được?”
Âm Thập Nhị nói: “Bởi hắn đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Tôi ngạc nhiên tột độ, lúc tôi rời khỏi nhà họ Từ, Từ Dương vẫn còn bình thường cơ mà, sao thoáng cái anh ta đã chết rồi?
Anh ta chết rồi, vậy tiếng gọi đằng sau tôi là…
Lúc này, Âm Thập Nhị nhẹ nhàng nói: “Trên cơ thể con người có ba đốm lửa, có ba đốm lửa này thì dù âm hồn đuổi theo cô, cũng sẽ vì dương hỏa trên người cô mà xa cô một bước chân, nhưng nếu như cô quay lại thì khoảng cách an toàn này sẽ không còn nữa.”
Thảo nào tiếng của Từ Dương càng ngày càng gần, lại có cảm giác không thể đuổi đến nơi, hóa ra là vì lý do đó.
Tôi hỏi: “Nhưng không phải anh rất giỏi hay sao? Cho dù tôi có quay đầu hay không, chẳng phải anh vẫn sẽ tóm gọn được anh ta?”
Hắn nói đúng thế.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, tiếng của Từ Dương lại đột nhiên không còn nữa.
Tôi hỏi là vì sao? Hắn xấu hổ nói, con quỷ đó sợ hắn, sẽ không bao giờ dám xuất đầu lộ diện trước mặt hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn hỏi tôi có thể giúp hắn một chuyện được không, tôi hỏi hắn là việc gì? Hắn nói muốn để tôi đi một mình một lát, dụ linh hồn của Từ Dương hiện ra, như vậy hắn có thể tóm gọn được quỷ hồn của Từ Dương và hỏi xem rốt cuộc là cớ làm sao ra nông nỗi đó.
Để tôi một mình đi giữa rừng?
Tôi ngạc nhiên tột độ, đang định muốn từ chối thì Âm Thập Nhị đột nhiên biến mất trước mắt tôi!
Lửa ma trơi đột nhiên cũng tắt ngúm, đường rừng núi hiểm trở bỗng chốc trở lại đen thui một nùi, gió lạnh heo hút, cũng không biết là do tôi tự dọa bản thân hay gì, tay tôi nổi hết cả da gà lên!
Tôi đứng tại chỗ ngây ngốc một lúc, xác nhận lại lần nữa Âm Thập Nhị - hắn đã bỏ tôi lại không thèm quan tâm, tôi đành phải tự mình ôm một nỗi sợ hãi to đùng, men theo con đường nhỏ tiếp tục đi.
Đi được đâu có mười mét đổ lại thôi, âm thanh của Từ Dương lại vang lên.
“Anh ta” nhanh chóng tiến lại gần chỗ tôi.
Lúc này không có Âm Thập Nhị ở bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng của Từ Dương tức giận tột độ hét gọi phía sau, da đầu tôi tê bì lại, khủng hoảng đến tột độ, không ngừng mong Âm Thập Nhị sẽ xuất hiện và bắt lấy quỷ hồn của Từ Dương. Nhưng có vẻ là tôi đã quá hy vọng vào hắn, tôi đợi mãi vẫn không thấy Âm Thập Nhị đến bắt Từ Dương lại!
Tôi càng sợ hãi, bước chân càng lúc càng gấp gáp, cuối cùng thì không chịu được nữa vắt chân lên cổ chạy thục mạng!
Tiếng của Từ Dương cứ phảng phất bên tai!
Đột nhiên chân tôi trẹo một cái!
Thôi xong rồi!
“La! Hy!”
Tôi cảm giác Từ Dương ở đằng sau đang nhân cơ hội này nhảy vồ tới, thế là theo bản năng, tôi quên luôn lời dặn dò của Âm Thập Nhị và quay đầu lại, chỉ thấy Từ Dương lúc đó đã biến thành quỷ vồ lấy tôi!
Anh ta!
Chỉ có nửa thân!
Tôi hít vào một hơi!
Lúc này Âm Thập Nhị đột nhiên xuất hiện, trong tay hắn cầm thêm một cái roi, đánh lên nửa người của Từ Dương, roi xoắn vào cổ Từ Dương, nhẹ nhàng tóm gọn được anh ta.
Lúc hắn lôi Từ Dương lại, phần thân dưới bị cắt của Từ Dương hướng vào tôi, tôi dường như nhìn thấy rõ ràng cấu tạo bên trong của cơ thể anh ta, một đoạn ruột không phải là ngắn lòng thòng từ đoạn bị chặt ngang, giống như những cái dây dài dài thòi lòi ra.
“Ọe…” Tôi không chịu được dạ dày lại lộn lên, mau chóng dời mắt.
Tránh đi lại vừa khéo nhìn thấy vẻ mặt như không mấy xi nhê gì của Âm Thập Nhị.
Tôi không nhịn được nên hỏi hắn: “Anh không thấy kinh à?”
Âm Thập Nhị nói: “Thành oan hồn của địa ngục còn có những con quỷ còn xấu xí kinh khủng hơn ấy chứ, thấy nhiều rồi thì không sợ nữa.”
“Anh rốt cục là ai vậy? Sao tôi có cảm giác địa ngục cứ như hậu hoa viên nhà anh vậy đó?” Tôi hỏi.
Âm Thập Nhị nói: “Cũng không phải là hậu hoa viên, cũng không phải là nơi ai đến thì đến được.”
Nói đoạn, hắn kéo Từ Dương đến gần trước mặt, hỏi: “Mi làm sao mà chết?”
Từ Dương bị trói chặt lấy cổ, không thể động đậy được, nhưng lại nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt đỏ ngầu, không cam tâm thò tay về phía tôi, từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “LA… HY!”
Gọi tôi làm gì!?
Tôi vừa sợ vừa không biết nói gì luôn, đột nhiên nghe Âm Thập Nhị hỏi: “Là La Hy giết mi?”
Tôi??
“La Hy!” Không biết Từ Dương uống nhầm thuốc gì, đột nhiên hét lên, nửa thân người không biết lấy sức lực từ đâu, suýt thì thoát khỏi cái roi của Âm Thập Nhị, chực tóm lấy tôi!
May mà Âm Thập Nhị phản ứng nhanh, ngay lập tức tóm lại anh ta.
Lúc tôi dần yên tâm trở lại, từ bộ lòng thò ra của Từ Dương đột nhiên khẽ động, giống như một con trùng bay về phía tôi và định bám lấy tôi.
Tôi thất kinh, nhưng một giây sau, đoạn ruột trước mắt tôi biến thành tro bụi, rơi xuống cỏ và tan vào đất.
Nhìn lại Từ Dương…
Trong cơ thể trống hoác, cũng chỉ còn có thế…
Ọe…
Cảnh này, tôi nhìn thế nào cũng thấy không quen.
Âm Thập Nhị nói: “Nhìn phản ứng của hắn thì đúng là cô đã giết hắn không sai đâu.”
Tôi hoàn hồn, tức giận mà nói: “Tôi không giết người!”
Âm Thập Nhị nói: “Nhưng hắn cho rằng cô đã giết hắn.”
“Có nghĩa là sao?”
“Có nghĩa là, nếu như cô cho rằng Từ Nhị Cẩu là do tôi giết, chẳng qua là có kẻ đã đứng đằng sau muốn đổ lỗi hãm hại mà thôi.”
“Ai?”
Âm Thập Nhị nhìn tôi, đột nhiên nhếch mép cười: “Tôi biết dương gian có một thuật thông linh, có thể làm cho con người và âm linh có thể liên kết được với nhau, làm cho người sống có thể nhìn thấy những việc trước đây của âm linh, cô có muốn thử chút không?”
Tôi ngớ người trừng mắt: “Tự anh sao không thử?”
Âm Thập Nhị nói: “Tôi đâu phải người.”
Thôi được rồi, là lão luôn đúng.
Tôi nhìn Từ Dương.
Khi ánh mắt giao nhau, Từ Dương bỗng trở nên kích động, càng vùng vẫy mạnh mẽ hơn, xem ra đúng là anh ta cho rằng tôi chính là hung thủ giết anh ta rồi, chỉ hận một nỗi không thể vùng ra tóm lấy tôi báo thù!
Ấy, mà không biết vì sao lại thành ra như thế? Người thương yêu ngày hôm qua, mà hôm nay lại thành “kẻ thù”?
Tôi thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Âm Thập Nhị và nói: “Thử đi vậy.”