Chương 17: Nàng không giống nhau
Tê…
Cảm nhận được khí tức phát ra từ Vân Xuyên, đáy lòng mấy người trào dâng kinh đào hải lãng.
"Nhị phẩm tam giai?! Chuyện này... sao có thể?"
Ninh Thiếu Hiên đứng chôn chân tại chỗ, mắt trợn tròn. Vốn cho rằng có thể vượt mặt Vân Xuyên, để Yên Nhiên phải nhìn mình bằng con mắt khác, không ngờ trong nháy mắt đã bị Vân Xuyên vả mặt đau điếng.
Hắn khó có thể tin. Hắn một mực áp chế cảnh giới, không đột phá, tối qua mới buông lỏng, tự nhiên mà đột phá.
Dựa vào cái gì Vân Xuyên chỉ một đêm mà liên phá bốn tiểu cảnh giới? Trong đó còn có cửa ải lớn nhị phẩm, mà rất nhiều võ giả cả đời cũng không thể vượt qua.
"Ngươi đột phá khi nào?"
Trương Uyên bỗng nhiên đứng phắt dậy, vô ý thức nuốt khan một tiếng. Dù là người ổn trọng như hắn, thân thể cũng không tự giác run rẩy.
Phải biết rằng, bản thân hắn năm nay đã ba mươi hai tuổi, cũng chỉ mới vừa bước vào tam phẩm không lâu.
Hắn vốn cho rằng với thiên phú của Vân Xuyên, ít nhất cũng phải mất một tháng mới có thể đạt nhị phẩm, không ngờ mới chỉ một đêm, không những đột phá nhị phẩm, còn tiến lên hai giai. Rốt cuộc đây là người hay là quái vật?
"À... không cẩn thận đột phá ấy mà. Chiều hôm qua bị tập kích xong, bỗng nhiên có cảm giác ngộ, ý thức lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng, tỉnh lại thì nó đã như vậy rồi."
Vân Xuyên vội vàng đưa ra lời giải thích mà hắn đã nghĩ ra từ tối qua. Dù thiên phú cao đến đâu cũng không thể một đêm đột phá nhiều cảnh giới như vậy, hắn chỉ có thể đem chuyện này quy về đốn ngộ.
"Ngươi nói thế mà nghe được hả?"
Mấy người Ninh Thiếu Hiên suýt chút nữa hộc ra một ngụm máu. Cái gì mà "không cẩn thận", ngươi có phải người không vậy!
"Ngươi, tiểu tử thúi này, vận khí thật tốt a! Chuyện đốn ngộ mà ngươi cũng gặp được, bao nhiêu người dốc cả một đời cũng không thể gặp được một lần đốn ngộ..."
Trong lời nói của Trương Uyên tràn đầy sự hâm mộ. Đến đây, sắc mặt hắn trở nên có chút cổ quái. Hắn nhớ kỹ Vân Xuyên có hai môn võ học đạt cực cảnh, và hắn cũng nhớ, muốn đạt tới cực cảnh, dù có đốn ngộ cũng chỉ có 1% xác suất.
Liên hệ đến việc cảnh giới của Vân Xuyên thăng tiến nhanh như vậy, điều đó chứng tỏ Vân Xuyên ít nhất đã đốn ngộ qua ba lần.
Nghĩ đến đây, Trương Uyên lập tức nghiến răng ken két.
Tại sao lại có người có vận chó như vậy? Hắn sống ba mươi năm còn chưa gặp được một lần đốn ngộ, mà Vân Xuyên đã gặp đến ba lần trở lên!
"Đây là đốn ngộ ư? Ta còn tưởng rằng thân thể có vấn đề gì, trước đó cũng đã xuất hiện mấy lần tình huống này rồi. Chẳng lẽ các ngươi không có..."
Thấy Trương Uyên đã bị mình đánh lạc hướng, Vân Xuyên nhân cơ hội thêm một mồi lửa.
Vừa nói xong câu này, Vân Xuyên lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác rằng nói thêm nữa có thể sẽ bị ăn đập, nên quả quyết im lặng.
"Thế mà thật sự đốn ngộ nhiều lần ư?"
Trương Uyên gượng cười, nắm chặt nắm đấm đến run rẩy cả lên. Trong lòng hắn gào thét: "Nhịn xuống, phải nhịn xuống!"
Đám người Ninh Thiếu Hiên như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ. Cảm giác này, tựa như chơi game rút thẻ suốt mấy tháng trời, kết quả toàn ra rác, còn người ta thì chỉ một lần quay mười liên tiếp toàn ra thẻ xịn.
Trong lòng bọn họ không ngăn được tiếng gào thét: "Tôi muốn báo cáo, thằng này hack game!"
"Được rồi, vì Vân Xuyên đã thăng chức tiểu đội trưởng, thì cái vị trí đội trưởng này không cần tranh giành nữa. Các ngươi chắc không có ý kiến gì chứ?"
Trương Uyên bình tĩnh lại, ngay cả ngữ khí cũng không còn mang tính thăm dò nữa.
"Không có ý kiến."
Ninh Thiếu Hiên đã triệt để chết tâm, bất lực nằm ngửa. Còn có thể làm gì được nữa? Ông trời đã đưa cơm đến tận miệng rồi, hắn có nạp bao nhiêu tiền cũng không thể so được với kẻ hack game.
Sau khi tiễn mấy người kia, Trương Uyên trầm tư: "Chẳng lẽ thiên phú C cấp Bá Vương Thương có hiệu quả kích hoạt đốn ngộ? Trước kia chưa từng có ai có cái thiên phú này, nên không thể nào kiểm chứng được."
...
Trên đường đi hướng thâm uyên cấp một "Sub qua".
"Vân Xuyên, ngươi thắng rồi, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc đâu."
Sau một thoáng trầm thấp ngắn ngủi, sự bất lực trong lòng Ninh Thiếu Hiên lại một lần nữa bị tình yêu đánh bại. Ý chí của hắn lại ngẩng cao, như một con gà trống điên cuồng.
"Thần kinh."
Vân Xuyên đáp lại khiến Ninh Thiếu Hiên suýt nữa bị phong tục giáo hóa tại chỗ.
Ninh Thiếu Hiên tức giận nghiến răng: "Ta đang khiêu chiến ngươi đấy, ngươi có thể tôn trọng ta một chút được không?"
Vân Xuyên: "Không ai quan tâm."
"Còn bây giờ thì sao?"
Tích tích tích~
Vân Xuyên liếc nhìn Ninh Thiếu Hiên, lấy điện thoại ra, thấy Ninh Thiếu Hiên vừa gửi một tin nhắn.
Mở ra xem xét.
"Ninh Thiếu Hiên đã chuyển khoản cho bạn 100.000 nguyên."
Không một chút do dự, Vân Xuyên bấm vào nút xác nhận.
"Vân Xuyên đã nhận tiền."
"Ai da, khách khí như vậy làm gì? Chúng ta là bạn thân, là anh em tay chân mà. Đừng nói những lời đó, sau này muốn khiêu chiến ta thì cứ đến bất cứ lúc nào."
Vân Xuyên đột ngột thay đổi thái độ khiến Ninh Thiếu Hiên có chút không quen, nhưng điều này cũng giúp hắn triệt để hiểu rõ sở thích của Vân Xuyên.
"Khụ khụ, vậy ngươi có thể rời xa Yên Nhiên được không?"
"Ninh Thiếu Hiên đã chuyển khoản cho bạn 50.000 nguyên."
"Vân Xuyên đã nhận tiền."
"Ô kê, dù sao ta cũng đâu có thích cô ta."
Trong lòng Vân Xuyên nở hoa. Người vừa ngốc vừa nhiều tiền như vậy tìm đâu ra chứ.
Nghe vậy, Ninh Thiếu Hiên lập tức có chút tức giận: "Sao ngươi có thể như vậy? Đã không thích Yên Nhiên, tại sao còn muốn trêu đùa cô ấy, sớm nói cho cô ấy biết không phải tốt hơn sao?"
Vân Xuyên liếc nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn, lại trở lại vẻ mặt bình thường.
Thấy Vân Xuyên lại lần nữa trở mặt, Ninh Thiếu Hiên quả quyết chuyển khoản tiếp.
"Ninh Thiếu Hiên đã chuyển khoản cho bạn 150.000 nguyên."
"Vân Xuyên đã nhận tiền."
"Ta với cô ta căn bản còn chẳng quen biết, nếu không phải xem ở tiền, khụ khụ, xem ở mặt mũi của ngươi, ta sớm đã cho cô ta một trận rồi. Với tài nguyên của ngươi, không lẽ không điều tra ra được chuyện này sao?"
Vân Xuyên vỗ vai Ninh Thiếu Hiên, thương hại nói.
Bỏ qua việc người vừa ngốc vừa nhiều tiền, tên mập này cũng khá tốt đấy chứ.
Răng rắc~
Vân Xuyên dường như nghe thấy một âm thanh vỡ vụn nào đó. Quay đầu lại, hắn thấy Ninh Thiếu Hiên đã hóa đá.
"Ta nói này, đại ca à, mỗi ngày cứ quấn lấy người ta như thế, ngay cả người ngoài như chúng ta cũng nhìn ra, cô ấy rất ghét, thậm chí là chán ghét ngươi, hà tất phải như vậy?"
"Nàng không giống nhau, nàng nhất định là muốn khảo nghiệm ta nên mới làm như vậy."
"Cút đi, hết thuốc chữa rồi."
Vân Xuyên triệt để cạn lời, nhấc chân đá Ninh Thiếu Hiên bay xa mấy mét.
Ninh Thiếu Hiên: "Thật mà, nàng khi còn bé đã nói muốn ta bảo vệ nàng cả đời, muốn ta làm kỵ sĩ của nàng suốt đời."
Vân Xuyên xoa trán. Tên mập chết dẫm này thật là hết thuốc chữa, chuyện nhà chòi khi còn bé mà cũng tin là thật sao?
Có ai lại thích một kẻ suốt ngày chỉ ước gì 24/24 theo bên cạnh, một con liếm cẩu đáng ghét đâu?
Nhất là khi con liếm cẩu này lại còn hèn mọn như vậy.
"Yên Nhiên, hôm nay em thơm quá, dùng nhãn hiệu nước hoa gì vậy?"
Đang nghĩ ngợi, Vân Xuyên nghe thấy tiếng liền nhìn lại, thấy Ninh Thiếu Hiên đang lẽo đẽo theo sau Hà Yên Nhiên, hít lấy hít để, như thể đang cố gắng đưa cả bầu khí quyển vào phổi.
Hà Yên Nhiên sụp đổ: "Cút đi!"
"Sub qua" không còn xa nữa, mấy người Vân Xuyên rất nhanh đã đến nơi.
Đây là lần đầu tiên Vân Xuyên nhìn thấy thâm uyên.
Trong trấn nhỏ, mặt đất bằng phẳng đột ngột nứt ra một khe hở khổng lồ. Dưới khe hở phát ra ánh sáng tối tăm tĩnh mịch, tản ra một thứ khí tức tà ác và quỷ dị, khiến người ta không tự giác đắm chìm vào đó.
Vân Xuyên cúi đầu nhìn xuống. Trong thoáng chốc, hắn cảm giác có một ánh mắt đang nhìn về phía mình.
"Đi thôi, bọn họ đang đợi chúng ta ở cửa vào."
Vân Xuyên dẫn theo mấy người đi thẳng về phía trước.
Cảm giác rơi xuống như dự đoán đã biến mất ngay sau khi cả người bước vào. Định thần lại, Vân Xuyên bước ra từ một cánh cổng phát ra chấn động không gian dữ dội.
Hắn thấy một đội ngũ hơn mười người đang đứng trước mặt, dường như đang chờ đợi ai đó.
Còn chưa kịp đứng vững, hắn đã nghe thấy một tiếng nổ đùng đoàng chói tai vang lên từ trong đám người.
"Vân Xuyên! Sao ngươi lại ở đây?".