Chương 57: Hứa Hẹn?
"Ổ dựa vào, lão đại mạnh đến vậy cơ à? Tê... "
Nhìn đám người Võ Hằng bị đánh cho tơi bời, đám người Kha Thiên Hùng hồi tưởng lại tràng cảnh lúc trước khi nhóm mình khiêu khích Vân Xuyên, hít sâu một hơi.
Nếu mà thật sự hạ sát thủ, có lẽ bọn họ đã sớm không còn, xem ra lão đại vẫn còn nương tay.
Lão đại trâu bò quá!
"Thế mà lại mạnh đến mức này ư? Vân Xuyên... Ngươi thật sự chỉ mới 18 tuổi thôi sao?"
Lý Bách Xuyên tự lẩm bẩm, bàn tay nắm chuôi kiếm vì dùng sức quá độ mà ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Hắn bỗng nhớ lại chuyện Vân Xuyên một mình lên núi trước đó, cùng câu nói vừa nãy rằng bọn họ quá yếu, trong lòng một mảnh đắng chát.
Hắn vốn cho rằng đối phương quá mức cuồng ngạo, ai ngờ đó chỉ là một lời trần thuật sự thật.
Đối phương xác thực có thực lực này và tư bản để cuồng ngạo, so với hắn, cái gọi là kiếm đạo thiên tài của hắn tính là cái gì đây?
"Đây, đây, đây... Ai nha, đây là làm sao đây?"
Chu Quang thấy thế thì thở dài không thôi, có được một quái vật như Vân Xuyên đối với Thú Yêu Các vốn là chuyện tốt, ai ngờ vừa ra tay lại khiến kiếm tâm của Lý Bách Xuyên bất ổn.
Đây chính là thiên kiêu mà hắn đã chọn lựa trong hai năm, chỉ là thời vận không đủ, nếu tiến thêm một bước, có được thực lực tam phẩm thất giai, thì một kiếm kia chưa chắc đã không thể tái hiện kỳ tích của Ninh Bất Phàm.
Dù là không bằng Ninh Bất Phàm, thì đó cũng là một trong những thiên kiêu hàng đầu, chỉ tiếc lại gặp phải Vân Xuyên, cho dù Ninh Bất Phàm và Vân Xuyên cùng một thời kỳ, e rằng cũng phải ảm đạm phai mờ.
Dù sao một người là một đối một, còn một người là một đối nhiều.
"Không còn cách nào, sinh cùng thời đại với Vân Xuyên, bọn họ nhất định phải chịu đựng một kiếp này, trụ vững sau 'huấn luyện quân sự' thì sẽ xuất hiện một Ninh Bất Phàm, một người nghiền ép tất cả thiên kiêu trước đây, đây chính là lệ độc nhất của Thú Yêu Các."
Bạch Sương tràn đầy cảm khái, nhưng nụ cười trên môi lại biểu lộ ý tưởng thật sự của hắn.
Chu Quang chua chát trong giọng nói: "Ngươi đó, thật sự là gặp may mắn, lần này Vân Xuyên chắc chắn sẽ kinh động đến cấp trên, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thiếu phần của ngươi, chuyện tốt bực này sao lại rơi xuống đầu ngươi vậy, ngươi dựa vào cái gì chứ?"
"Chỉ bằng ánh mắt ta tốt thôi, hắc hắc, ngươi ghen tị cũng không được đâu."
Bạch Sương mừng rỡ không khép miệng lại được, còn có chuyện gì ý nghĩa hơn việc đắc ý trước mặt bạn già chứ?
Chu Quang trợn mắt: "Xí."
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà."
Viêm Phi nước mắt rơi đầy mặt, chỉ có trời mới biết trong vài phút ngắn ngủi này, hắn đã phải trải qua những thống khổ như thế nào.
Đối diện với con quái vật này, hắn bị đánh như bao cát, thậm chí đối phương còn có thể chiếu cố những người khác, có thể nói là cùng hưởng ân huệ.
Hắn vừa định phản kháng thì ba một cái, nắm đấm to như bao cát đã giáng xuống, mỗi một quyền đều đau đến mức khiến hắn muốn ngất đi.
Hắn bỗng nhớ lại sự thống khổ khi bị "huấn luyện quân sự" hai năm trước, sao mà tương tự đến thế.
Có phải hay không đã có sai sót gì đó ở đây rồi? Kịch bản này không đúng!
Không phải bọn họ cười nhạo đám tân binh bị "huấn luyện quân sự" sao? Sao người bị "huấn luyện quân sự" lại là bọn họ thế này?
Còn nữa, đây mẹ nó là quái vật gì vậy, huyết khí dùng mãi không hết? Đánh lâu như vậy rồi mà vẫn không có một chút dấu hiệu kiệt lực nào, huyết trì của tên này rốt cuộc lớn đến mức nào vậy? Sao mà như thể dùng mãi không hết thế nhỉ?
Viêm Phi đã hoàn toàn hoài nghi nhân sinh, tại sao người bị đánh luôn luôn là bọn họ vậy?
Ô ô ô ~
Thế giới này quá bất công với hắn!
"Võ Hằng! Tất cả đều tại mày, tìm tin tức gì mà bảo là nhị phẩm đỉnh phong? Đây mẹ nó còn biến thái hơn cả Ninh Bất Phàm nữa!"
Hắn bỗng trút giận lên Võ Hằng bên cạnh, kẻ cũng đang bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Võ Hằng tức giận đến mức bật cười, nổi giận mắng: "Tao mẹ nó biết thế nào được? Đây là tin tức nội bộ, mày trách tao, vậy tao biết tìm ai mà giải thích đây!"
Hắn vốn luôn chậm chạp, lần này cũng bị chọc cho phát cáu.
Vài phút sau, Vân Xuyên cuối cùng cũng đánh mệt, ngừng tay lại.
Dưới sự gia trì của hoàng kim đồng, hắn có thể dễ dàng tìm ra nhược điểm của Viêm Phi và Võ Hằng, lại phối hợp với Cửu Lê huyễn ảnh quyền và U Minh chi tật, vững vàng áp chế hai người.
Sở dĩ bây giờ mới dừng tay, cũng là do lo lắng hai người còn có át chủ bài gì đó, ai ngờ lại không chịu nổi một kích đến vậy.
Xem ra hắn vẫn đánh giá quá cao đám thiên kiêu của Thú Yêu Các.
"Nói đi, các ngươi là ai? Tập kích chúng ta làm gì?"
Vân Xuyên ngồi xổm xuống, nhìn năm người đang nằm run lẩy bẩy trên mặt đất.
Tập kích? Chẳng lẽ không phải ngươi tập kích chúng ta sao?
Viêm Phi nhổ nước bọt trong lòng, vẻ mặt cầu xin trả lời: "Chúng ta là những người vào Thú Yêu Các năm ngoái, tức là khóa trên của các ngươi, lần này đến cũng là theo lệ thường của Thú Yêu Các, chúng ta chỉ là đến cùng các ngươi lĩnh giáo, nghiên cứu thảo luận võ đạo mà thôi, không có ác ý gì khác."
"Ngươi nói dối."
Đồng tử của Vân Xuyên lóe lên kim quang.
"Tôi không có nói dối."
Viêm Phi còn muốn giảo biện, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Vân Xuyên, đạo kim quang kia giống như một cột sáng chiếu rọi nội tâm hắn đến mức trần trụi không thể nghi ngờ, yết hầu hắn vô thức nhấp nhô.
"Được thôi, kỳ thực chúng ta đến để giáo huấn các ngươi, để các ngươi biết sự hiểm ác của võ đạo, biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đúng vậy, là đầy ác ý đó."
Lần này thì ngược lại hắn không nói dối.
Vân Xuyên lâm vào trầm tư, hóa ra truyền thống của Thú Yêu Các là lợi dụng những người cũ để chèn ép những người mới, để người mới không kiêu ngạo.
Quả thực cần phải cảnh giới một chút, hôm nay hắn vừa đến, đám người Kha Thiên Hùng quả thật rất tự cho là đúng.
"Vân Xuyên lão đại, đừng tin lời ma quỷ của hắn, hắn đang gạt người đó."
Kha Thiên Hùng nhảy dựng lên, chỉ vào đám người Viêm Phi, nổi giận mắng: "Bọn chúng vừa nãy còn cướp điểm tích lũy của chúng ta, mất tận mười điểm, mất sạch rồi."
"Mày nói bậy, không có!"
Viêm Phi lúc này mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng, có một dự cảm chẳng lành.
Nếu như để con quái vật này biết điểm tích lũy có thể cướp được, thì xong đời!
Vân Xuyên nghe vậy thì trong lòng hơi động, giơ tay lên tung một quyền vào mặt Viêm Phi: "Chờ một chút, ngươi vừa nói gì?"
Kha Thiên Hùng nghe vậy thì thấp thỏm trong lòng: "Tôi nói bọn chúng nói dối."
"Không phải câu này."
"Ờ... Bọn chúng vừa rồi cướp điểm tích lũy của chúng ta?"
Vừa dứt lời, hắn chợt thấy đôi mắt của Vân Xuyên trong nháy mắt trở nên nóng rực, như thể muốn hòa tan hắn vậy.
"Ý ngươi là, điểm tích lũy có thể cướp được, đúng không?"
Vân Xuyên nhếch miệng cười, hắn còn đang lo làm sao tích lũy điểm để đổi ngưng thần pháp, ai ngờ lại dễ dàng đến vậy.
"Xong rồi, toàn bộ xong rồi!"
Đám người Viêm Phi nghe vậy thì vô cùng tuyệt vọng, mặt xám như tro.
Một bóng đen bao trùm lấy bọn họ, giờ khắc này, nỗi bi thống của hai năm trước lại một lần nữa quét sạch bọn họ.
"Đừng mà! ! !"
"Hắc hắc, ngoan ngoãn giao điểm tích lũy ra đây, nếu không thì thủ đoạn của ta các ngươi biết rồi đó, điểm tích lũy có thể kiếm lại, nhưng bị đánh thì sẽ đau rất lâu đấy."
Giờ khắc này, Vân Xuyên trong mắt đám người Viêm Phi đã hóa thân thành một ác ma tham lam, vô cùng đáng sợ.
"Đúng rồi, còn có các ngươi hai người nữa."
Vân Xuyên không quên Lý Bách Xuyên và Khúc Kiên, mặc dù đều là những người mới cùng tiến vào, nhưng nếu không có hắn, bọn họ cũng sẽ chịu cảnh bị cướp điểm tích lũy.
Cho nên thà bị hắn lấy điểm tích lũy, còn hơn là bị đám người Viêm Phi đánh cho một trận rồi mất hết.
"Điểm tích lũy ngươi có thể lấy đi, nhưng ta cần ngươi một lời hứa."
Lý Bách Xuyên ngược lại rất thoải mái, cũng không hề có ý định dùng việc tất cả đều là người mới để uy hiếp Vân Xuyên.
Vân Xuyên hỏi: "Ngươi nói đi."
"Ta cần ngươi che chở ta trong hai tháng, tránh bị bọn họ quấy rầy, ngoài ra ta mỗi ngày sẽ trả thêm cho ngươi 0.5 điểm tích lũy xem như phí bảo hộ."
Với tư cách một kiếm đạo thiên kiêu, Lý Bách Xuyên có lòng tự cao tự đại, nhưng thời thế mạnh hơn người.
Không có Vân Xuyên che chở, trong thời gian sau đó, cho đến khi hắn có thể đánh thắng đám người Viêm Phi, hắn sẽ phải chịu đựng việc bị quấy rối mỗi ngày.
Thà đưa điểm tích lũy cho Vân Xuyên để tìm kiếm sự yên bình còn hơn.
"Ngươi thấy thế nào?"