Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 58 Thừa Tướng Đại Viêm Lưu Ngạo Thiên

“Bệ hạ, không bằng nói rõ nguyên do trong đó cho Thân Vương biết luôn đi?” Chung Dương Minh nói đến đây thì nhìn sang Tử Nhược Yên, ông đang hỏi thăm ý kiến của đối phương.

Tử Nhược Yên nói: “Vẫn là để trẫm tự mình nói đi.”

Nói đoạn, nàng xoay người lại đối mặt với Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhìn biểu cảm nghiêm túc của đối phương cũng buông đũa xuống, chuẩn bị nghiêm cẩn lắng nghe.

“Lúc trước trẫm không nói chỉ vì lo lắng trong lòng ngươi không vui, có thể sẽ hiểu lầm.” Vừa mới mở miệng, Tử Nhược Yên không nói về chuyện lúc nãy, ngược lại giải thích với hắn: “Trẫm phải tự giải thích cho mình, việc thành hôn với ngươi không phải đơn thuần lấy ngươi làm lá chắn.”

“Hy vọng chuyện trẫm nói tiếp theo đây sẽ không khiến ngươi cảm thấy khó chịu.”

Nét mặt của Tiêu Thiên cũng trở nên nghiêm túc, hắn ngồi ngay ngắn lại: “Được, ta hiểu rõ!”

Hắn nghiêm túc là vì Tử Nhược Yên bày tỏ đầy đủ tôn trọng với hắn.

“Thừa Tướng của hoàng triều Đại Viêm, tên gọi Lưu Ngạo Thiên, ông ta đã giữ chức vụ này từ lúc phụ hoàng còn chưa mất tích.” Tử Nhược Yên chậm rãi giới thiệu cho Tiêu Thiên biết: “Ông ta là Tướng Phụ, cũng là lão sư của trẫm.”

“......” Tiêu Thiên không lên tiếng, chỉ là da mặt run lên.

Lưu Ngạo Thiên?

Tên gọi kệch cỡm này là nghiêm túc đó hả?

Chẳng qua, xét từ nội dung trong lời nói của Tử Nhược Yên, xem ra vị Lưu Ngạo Thiên này có rất nhiều thân phận địa vị.

“Năm đầu tiên phụ hoàng mất tích, huynh trưởng kế vị, Man quốc kéo đến phía nam, huynh ấy ngự giá thân chinh, chiến tử tại bắc địa.”

“Nhị hoàng huynh kế vị, Hắc Hồn điện ở Nam Cương bùng lên chiến loạn, ảnh hưởng đến Đại Viêm, huynh ấy xuôi nam bình loạn, mở rộng lãnh thổ, cuối cùng cũng chiến đấu đến chết.”

“Sau đó nữa, dưới sự trợ giúp của Lưu Ngạo Thiên, trẫm đăng cơ xưng đế.”

“Năm đó trẫm mười sáu tuổi.”

Tử Nhược Yên kể rõ hoàn cảnh của hoàng triều Đại Viêm trong quá khứ bằng giọng điệu bình thản.

Nàng kể lại mọi chuyện một cách nhẹ bẫng, nhưng Tiêu Thiên lại có thể nghe ra được.

Rõ ràng nhịp tim của Tử Nhược Yên tăng lên lúc nàng nói về hai vị huynh trưởng.

Khó trách Tiêu Thiên không nghe nói đến bất kỳ hoàng thân quốc thích nào, hóa ra là thế này.

“Lưu Ngạo Thiên hứa hẹn sẽ trao trả quyền hành vào năm trẫm mười tám, nhưng ông ta lại âm thầm kéo bè kết đảng vì lợi ích riêng, trong lúc nhất thời quyền khuynh triều dã.”

“Nếu không phải trẫm lặng lẽ mưu tính, đồng thời tu vi thiên phú của trẫm cũng xem như không tệ, thăng tiến thành Giác Tỉnh cảnh thất giai từ con số không trong hai năm, chỉ e việc nắm lại hoàng quyền sẽ rất khó.”

Tiêu Thiên nhướng mày, Nữ Đế không hổ là Nữ Đế mà.

Chỉ vỏn vẹn hai năm đã có thể tu hành thẳng đến thất giai?

Thiên phú đáng sợ tới cỡ nào đây!

Hơn nữa, dù Tử Nhược Yên nói ra với thái độ nhẹ nhõm, nhưng Tiêu Thiên vẫn tưởng tượng được e là quá trình đoạt lại quyền hành trong đó cũng chẳng dễ dàng gì.

“Lưu Ngạo Thiên, kẻ này luôn miệng nói quy củ, cũng rất biết lợi dụng quy củ.”

“Ông ta lấy danh nghĩa Tướng Phụ, kể rõ phụ hoàng từng nói với ông ta về chuyện hôn ước của trẫm, rằng trẫm phải thành hôn với con trai ông ta.”

“Trẫm ra sức dây dưa trì hoãn, thẳng đến khi ngẫu nhiên tìm được bùa triệu hoán bên trong kho tàng, sau đó kéo ngươi tới hoàng triều Đại Viêm.”

“So với sắp đặt của Lưu Ngạo Thiên, trẫm thà thành hôn cùng ngươi, từ đó mới có cớ sự hiện tại.”

Tử Nhược Yên nói đến đây lại nhìn về phía Tiêu Thiên: “Trẫm phá vỡ tính toán của Lưu Ngạo Thiên, tất nhiên ông ta sẽ muốn làm khó ngươi trên triều đình.”

“Đây chính là tiền căn hậu quả.”

Tiêu Thiên đã hiểu rõ, cũng biết tại sao Tử Nhược Yên phải giải thích trước một chút với hắn rồi mới nói ra chuyện này.

Đúng như nàng nói, nàng cũng không phải muốn lấy mình ra làm bia đỡ đạn.

Nếu không, trước kia nàng đã sớm đẩy mình ra trước triều đình, việc gì phải che chở mình thế này?

Nàng lựa chọn thành hôn cùng mình chỉ vì muốn giúp bản thân nàng thoát khỏi âm mưu trói buộc của Lưu Ngạo Thiên mà thôi.

“Trẫm có chút kiêng kị Lưu Ngạo Thiên, không rõ tu vi của ông ta, cũng không nắm được ông ta âm thầm tính toán điều gì, nhưng ông ta luôn nói quy củ, một mực sống trong phạm vi quy tắc.”

“Theo đạo lý, trẫm nên tuân thủ quy củ, nhưng......”

Nói tới chỗ này, giọng điệu của Tử Nhược Yên bỗng lần nữa bùng nổ bá đạo, nàng nhìn Tiêu Thiên: “Nếu ngươi không nguyện ý, trẫm sẽ thay ngươi cản lại.”

“Nếu ngay cả một mình ngươi mà trẫm cũng không bảo vệ được thì nói gì đến việc giữ vững Đại Viêm do phụ hoàng và hai vị huynh trưởng để lại!”

Tiêu Thiên không hề lên tiếng, giờ khắc này, dường như Nữ Đế trong mắt hắn đã thay đổi.

Người đối diện hắn không phải Nữ Đế Đại Viêm.

Mà chỉ là một tiểu cô nương lẻ loi hiu quạnh, đang cắn răng ra sức níu giữ truyền thừa phụ thân lưu lại, cố gắng gánh vác bảo vật mà hai vị huynh trưởng đã đánh đổi bằng cả tính mạng để bảo vệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất