Chương 23: Trụ cột của Đại Viêm
Chung Linh như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo, lập tức cứng ngắc tại chỗ.
“Trở về, đừng nói lung tung, biết chưa?” Chung Linh giật mình một cái, hai chân khép lại, vội vàng lớn tiếng đáp: “Vâng! ” “Không tệ, bạn nhỏ thì phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn. ” Thần sắc Tiêu Thiên lập tức dịu xuống, vươn tay xoa đầu Chung Linh.
Sau đó, Tiêu Thiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiếp tục đi, hoàn toàn là một dáng vẻ ông cụ.
Chung Linh vươn tay sửa mái tóc rối, buộc miệng than thở: “Ta cũng không nhỏ. . . . ” “Được, ngươi rất lớn. ” Giọng nói trêu chọc, từ phía trước từ từ truyền đến.
“. . . . ” Lúc này, Chung Linh mới nhớ tới, Thân Vương là quái vật ngay cả máu của người khác chảy cũng nghe được rõ ràng.
Chung Linh thè lưỡi, đỏ mặt vội vàng đuổi theo.
Đi một lúc, Tiêu Thiên đã dẫn Chung Linh về tới tiểu doanh địa lâm thời ban đầu.
Một đám nữ cấm vệ đã thu dọn xong mọi thứ, ngồi tại chỗ yên lặng chờ đợi.
Khi Tiêu Thiên và Chung Linh trở về, các nàng lập tức đứng dậy, nhìn lại.
“Tìm được đồ rồi, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, đây chính là tín vật đính ước, nếu làm mất, ta không chịu nổi lửa giận của bệ hạ. ” Tiêu Thiên vỗ ngực, một dáng vẻ nghĩ mà sợ.
Chung Linh bên cạnh, yên lặng nhìn Tiêu Thiên biểu diễn, mặt không đỏ không thở dốc, không chút nhìn ra hắn đang nói hưu nói vượn.
“Được rồi, về nhà ăn cơm! ” Tiêu Thiên lại hạ lệnh với những nữ cấm vệ, đầu tàu gương mẫu, đi ra khỏi đường núi.
Những nữ cấm vệ khác vội vàng đuổi theo, bảo vệ chung quanh Tiêu Thiên, tránh cho xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
“Thân Vương này quá làm bừa rồi. ” Nữ thống lĩnh cấm vệ, đi ở phía sau, cau mày nhìn bóng dáng Tiêu Thiên: “Huyết Vân lâu rác rưởi, không biết còn có đồng lõa ở phụ cận không. ” “Thiếu tướng quân, đừng trách ta lắm miệng, vừa rồi các ngươi chạy đi, quá liều lĩnh. ” Trán Chung Linh đổ mồ hôi, cẩn thận mở miệng: “Lưu tỷ, đây không phải không có chuyện gì sao, vẫn đừng nên nói nữa. ” “Thiếu tướng quân, ta cũng là lão nhân dưới trướng tướng quân, nhìn ngươi lớn lên, đừng chê ta lải nhải. ” Nữ thống lĩnh cấm vệ lắc đầu: “Ngươi ngày thường không phải tính tình này, sao hôm nay làm càn cùng Thân Vương chứ?” “Đám súc sinh Huyết Vân lâu kia, làm việc từ trước đến nay không kiêng nể gì, Thân Vương gặp chuyện không may, ta không sao cả, nếu ngươi có chuyện gì không hay xảy ra, ta không có cách nào trả lời với mẫu thân ngươi. ” Chung Linh nuốt nước miếng, nàng rất muốn van cầu đối phương đừng nói nữa.
Thân Vương nghe được đó! Lưu Diễm trước mắt này, lúc còn trẻ đã đi theo mẫu thân đấu tranh anh dũng, lập hạ không ít công lao.
Chung Linh cũng rất thân thiết với Lưu Diễm, nàng thật sự sợ đối phương nói câu nào đó, xúc động nghịch lân của Tiêu Thiên, đối phương bỗng nhiên phản thủ một chưởng đập chết nàng.
Nhưng mà, Chung Linh bỗng nhiên phát hiện, bàn tay Lưu Diễm đang cầm bội đao bên hông nắm chặt lại.
“. . . . ” Chung Linh giống như nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói: “Lưu tỷ, ngươi.
. . . Ngươi bởi vì bọn ta gặp phải sát thủ Huyết Vân lâu, nhớ tới hắn sao?” Lưu Diễm không nói chuyện, ánh mắt có chút tối tăm, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Chung Linh thở sâu, chậm rãi mở miệng.
“Lưu tỷ, vị hôn phu của ngươi là một anh hùng, nếu không phải một mình hắn, giữ chân sát thủ Huyết Vân lâu, chỉ sợ dân chúng của thôn trấn kia, cũng bị giết rồi. ” “Ta nghe nương nói qua, lúc Lưu tỷ mang theo nhân mã gấp rút đi tiếp viện, nam nhân cả người đầy máu ở cửa thôn, rõ ràng đã tắt thở, nhưng vẫn vững vàng đứng ở đó. ” “Bệ hạ cũng từng nói, hắn là trụ cột của Đại Viêm! ” “Haiz. . . . ” Lưu Diễm thở dài, trên khuôn mặt tươi cười mang theo kiêu ngạo, rơi nước mắt: “Thiếu tướng quân, ngươi bỗng nhiên nói chuyện này để làm gì?” “Không có gì. . . . ” Chung Linh đi đến bên cạnh Lưu Diễm, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, ngẩng đầu yên lặng nhìn bóng dáng phía trước.
Nàng nói những lời này, chỉ là muốn cho một người biết nguyên nhân tâm trạng Lưu Diễm kích động lúc trước.
Đồng thời, nữ cấm vệ ở phía trước đi theo bên cạnh Tiêu Thiên, bỗng nhiên phát hiện Thân Vương bỗng nhiên cười rất vui vẻ.
Hình như có chuyện gì vui vẻ.
“Thân Vương, có chuyện vui gì à?” Một nữ cấm vệ tuổi còn trẻ bên cạnh, không nhịn được tò mò hỏi.
“À?” Tiêu Thiên nghe thấy đối phương hỏi, tùy ý quay đầu lại nhìn Lưu Diễm phía sau, khóe môi cong lên ý cười: “Chỉ là cảm thấy, vừa rồi hình như đã làm một chuyện rất có ý nghĩa. ” “Cho nên, nghỉ ngơi thôi. . . . ” Nữ cấm vệ hộ vệ bên cạnh Tiêu Thiên, đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tình hình.
Sao các nàng có chút nghe không hiểu, Thân Vương đang nói cái gì?Nữ đế xuất chinh, Huyết Vân lâu bị diệt, đã là chuyện hôm qua.
Một ngày mới.
Hoàng thành, Chung phủ.
Chung Linh vội vàng muốn ra khỏi phủ, lúc ra tới cửa phủ, lại bị người kêu lại: “Linh Nhi, đây là con vội vã đi đâu?” “Hả?” Chung Linh quay đầu, nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc quan bào đỏ thẫm, đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái, nhìn chằm chằm mình không buông.
Sau khi đứng vững, Chung Linh trả lời: “Phụ thân, con gái tính đi vào cung một chuyến. ”