Khai Quốc Công Tặc

Chương 185: Đằng Uyên (21).

Chương 185: Đằng Uyên (21).

Khi tất cả những giao dịch và ước định dù là công khai hay thực hiện ngầm đều được thực hiện ổn thỏa, hôn kỳ của Trình Danh Chấn cũng đã tới gần. Bây giờ danh vọng của hắn trong đầm Cự Lộc sắp bằng với Đại Đương Gia Trương Kim Xưng, còn thực lực của hai cha con Đỗ Ba Lạt lại vô cùng to lớn, cho nên người phụ trách chuẩn bị hôn lễ cũng không dám chậm trễ, rượu và thức ăn đều mua những đồ tốt nhất. Để không làm cho vị huynh đệ tốt mất mặt, Vương Nhị Mao còn đặc biệt chạy đến Thành Long Cương gần quận Tương Quốc cách đó không xa một chuyến, nhân lúc trời tối đã “mời về” hơn mười đầu bếp lớn, dặn dò bọn chúng cần phải dồn hết tâm sức, nếu không sẽ không được lĩnh tiền công, thậm chí hi vọng về nhà cũng sẽ không còn!
Ngoài rượu và đồ ăn, tất cả y phục, hòm tủ cùng với chăn gối phủ giường của tân nương, trang trí cửa sổ và cửa ra vào, đến cả chữ hỉ đôi, kẹo và điểm tâm vân vân, đều là phu nhân Trại chủ Liễu Thị giúp sắp xếp. Đặc biệt là bao nhiêu bộ y phục mà hai người tân lang và tân nương sẽ mặc, từ ngoài vào trong, từ lúc bắt đầu chọn vải đến những khâu cuối cùng, tất cả đều là một mình Liễu Thị lo liệu. Dựa vào kinh nghiệm cuộc sống trong gia đình giàu có trước kia của ả, tất cả đều được đặt mua hào phóng và đúng mực. Điều khiếm khuyết duy nhất đó là, bộ y phục mà Đỗ Quyên mặc khi bái thiên địa kích thước có sai lệch một chút, lúc mặc lên người Đỗ Quyên có vẻ hơi nhỏ. Nhưng may mắn được phát hiện sớm, nên trước hôn lễ một ngày, bốn người Liễu Thị, Liên Tẩu, Đỗ Quyên và Chu Ninh, đã bận rộn cả đêm, cuối cùng trước khi trời sáng, đã may xong một bộ phù hợp hơn.
- Bộ nhỏ này ném đi thì thật tiếc quá, Ninh Tử giữ lấy mặc đi!
Có được bộ quần áo tân nương, Liên Tẩu nhìn thấy bộ ban đầu cảm thấy tiếc rẻ, nhân lúc Đỗ Quyên đi trang điểm, đã lén lút dúi vào tay Chu Ninh.
Chu Ninh vẫn còn là một cô nương chưa xuất giá, mặc dù được Trương Kim xưng ban cho Vương Nhị Mao, nhưng vẫn chưa bái đường. Nàng lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, nhận cũng không được, mà từ chối cũng không được, cứ đứng run run ở đó.
- Hay là ta đi giải quyết nó, Ninh Tử, ngươi đi giúp Thất đương gia đi, đừng có tô má nhợt nhạt quá là được!
Liễu Nhi bận rộn suốt cả một đêm thấy thế, vội vàng đưa tay đón lấy chiếc áo bỏ đi:
- Đem đi sửa lại một chút, sau này vẫn có thể đưa cho người khác dùng. Thất đương gia vóc dáng cao, trong đầm Cự Lộc này xương cốt của các tỉ muội đều không so được!
Vật liệu trong đầm Cự Lộc cũng không dồi dào, cho nên Liễu Nhi nói cũng có lí. Chu Ninh nhẹ nhàng đồng ý một tiếng, cúi đầu, giống như là được đại xá vậy. Nhìn bóng dáng cô gái cô đơn mà mỏng manh, Liên Tẩu lắc đầu cười:
- Nha đầu không có tầm mắt này, may mà gặp được Thất đương gia. Hài, nếu như đi hầu hạ người khác, còn không biết tại sao bị chủ nhà chỉnh đốn nữa kìa!
- Cô ta làm sao mà hầu hạ người khác được, tỷ chưa nhìn thấy Vương đường chủ sao, đều hận không thể đem cho ai kia kìa!
Đối với Chu Ninh, người không biết nhìn xa trông rộng, Liễu Nhi cũng không thích lắm, thường cảm thấy cái dáng đi của tiểu nha đầu này giống như một con mèo, giống như kiểu lúc nào cũng chuẩn bị núp vào trong bóng tối. Nhưng gần đây Vương Nhị Mao có chiến công, hôn sự của Chu Ninh và y đã không còn ai có thể cản trở nữa, hơn nữa còn dần dần sắp xếp vào lịch trình. Cho nên, nhìn vào thân phận của Vương Nhị Mao, mọi người cũng không thể làm khó tiểu nha đầu này. Dù sao sau khi gả cho Vương Nhị Mao, thân phận của cô ta cũng lập tức trở thành Đường Chủ phu nhân, không thể đối đãi như một nha đầu bình thường được.
Hai người nữ nhân đã từng trải qua hôn nhân nhìn nhau cười, không để ý tới sự khác biệt về thân phận, ngồi xuống chậm rãi nói chuyện đợi trời sáng. Theo quy củ dân gian ở vùng xung quanh đầm Cự Lộc, hôn lẽ là phải tiến hành trong trọn vẹn một ngày. Đúng vào lúc mặt trời vừa mới ló rạng, tân lang phải cưỡi một con đại mã cao, đón tân nương từ nhà ra. Sau đó thổi sáo đánh trống rộn rã cả một đoạn đường đến tận nhà mình.
Bái thiên địa phải vào đúng giữa trưa, bởi vì giữa trưa là lúc dương khí thình nhất, không có tà khí xâm nhập. Từ lúc chiều cho đến tận nửa đêm, là cơ hội tốt nhất cho các quan khách và tân lang uống rượu. Nếu như có thể chuốc cho tân lang uống đến nỗi không tìm được cửa phòng động phòng, thì cả đám người sẽ được một trận cười lưu lại cả đời.
Đương nhiên, có thể bảo vệ cho tân lang vào động phòng an toàn hay không, còn phải xem bản lĩnh của người xướng lễ. Bởi thế, Vương Nhị Mao mười ngày liền không động đến rượu, thề muốn giữ lại toàn bộ bản lĩnh, để dùng vào khoảnh khắc quan trọng nhất.
Các nữ nhân trước hôn lẽ gần như không chợp mắt, các nam nhân cũng không có thời gian ngủ. Trình Danh Chấn và mẹ hắn đều là người vùng khác, hôn sự phải nhập gia tùy tục hoàn toàn. Mà theo hương lễ của bọn người Trương Kim Xưng, y phục của tân nương, cùng với lễ vật của nhà mẹ để, phải đưa đến nhà tân lang trước một đêm. Nghe nói làm như vậy có thể kéo dài phúc phận cho tân nương, tránh bị chịu uất ức ở nhà mẹ chồng.
Chỉ là nhà mẹ đẻ của Đỗ Quyên có quan hệ rộng, cả đầm Cự Lộc, ngoại trừ Trại tử thứ chíncủa Trình Danh Chấn ra, tám Trại tử khác đều có thể là coi bạn bè thân thiết của nhà gái. Bọn họ đến đây tặng lễ, lập tức lễ vật chất đầy cả cái sân mà Trương Kim Xưng đặc biệt dựng lên cho tân lang tân nương.
Hách Lão Đao là sư phụ của Đỗ Quyên, lúc này có thân phận lớn nhất. Cho nên lễ vật đem tặng cũng phải thể hiện hơn người. Lão vất vả chuẩn bị cả nửa tháng, cuối cùng lấy ra một thanh Thác Mộc Đại Cung, cao chừng bốn thước, đâm trên mặt đất cao vừa đến cổ Tứ đương gia. Các tân khách lập tức hò reo, cười Hách Lão Đao lễ mỏng. Ngũ đương gia Hách Lão Đao cũng không bận tâm, cười lắc đầu, dương dương đắc ý nói:
- Lễ mỏng? Nói thật, cả Đại Tùy này, ngươi cũng không tìm được cây cung thứ hai như thế này. Đây là lúc còn trẻ ta đi Tây Vực, bỏ ra một số tiền lớn mua lại từ tay thương nhân bán lương thực. Ngươi đừng có nhìn cây cung này cũ kĩ, lúc giương cung không hề tốn chút công sức nào, tầm bắn cũng xa hơn nhiều so với những chiếc nỏ thông thường. Năm đó ta cầm nó, có thể bắn trúng mắt của con mồi cách đó hơn hai trăm bước!
- Xùy, đừng có khoác lác nữa đi!
Vương Ma Tử cười bĩu môi. Hơn hai trăm bước, mắt của con mồi nhìn bé tựa đầu khói, kĩ thuật bắn tên của Hách Lão Đao chỉ có thể coi là hạng trung, có thể bắn trúng được mới là lạ!
Các khách khứa cười ha ha, vừa tiếp tục lấy Hách Lão Đao ra làm trò cười, vừa ngắm nghía lễ vật của những người khác. Là bậc cha chú của Đỗ Quyên, Đại Đương gia Trương Kim Xưng, Nhị đương gia Tiết Tụng và một vài vị Đương gia khác lần lượt lấy ra quà mừng mà mình đã kì công chuẩn bị. Bởi vì gần đây các quần hùng trong Đầm Cự Lộc “buôn bán” rất phát đạt, cho nên tất cả các lễ mừng đều rất xa xỉ. Đến cả Tứ Đương gia Vương Ma Tử nổi tiếng keo kiệt, cũng đột nhiên hào phóng, lấy ra một cái chén ngọc lưu ly nạm vàng. Cái này mà đem ra bên ngoài đổi, ít nhất có thể đổi lấy hai mươi xâu tiền.
Những hào kiệt Lục Lâm từ xa đến cũng không chịu thua, lần lượt lôi ra lễ vật của mình. Trong đó một món lễ vật quan trọng nhất là từ Cao Khai Đạo. Y là vãn bối của Cao Sĩ Đạt, dạo gần đây hình như không được hợp với Cao Sĩ Đạt lắm. Mấy ngày nay Trương Kim Xưng làm rất nhiều chuyện mạo phạm đến uy nghiêm của Cao Sĩ Đạt, Cao Khai Đạo đều giả vờ câm điếc, ngược lại còn hùa theo đám người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao, mở miệng ra là xưng huynh đệ.
- Chiếc yên ngựa bằng vàng này là tiền bối Cao Gia có được từ tay vương tộc Đột Quyết. Nay tặng cho tiểu Cửu huynh đệ, chúc đệ sau này mọi sự đều mã đáo thành công!
Nói xong câu chúc mừng, Cao Khai Đạo đem chiếc yên ngựa khảm đầy kim châu bảo thach, hai tay nâng lên, giao cho Trình Danh Chấn.
- Lễ vật như vậy có phần hậu hĩnh quá, Trình Danh Chấn thật sự không dám nhận.
Trình Danh Chấn vừa chối từ, vừa quay đầu lại nhìn Nhị đương gia Tiết Tùng và Đại Đương gia Trương Kim Xưng, hi vọng hai người bọn họ có thể giải vây cho mình. Nhị đương gia Tiết Tụng chỉ cười chứ không nói gì, Đại Đương gia Trương Kim Xưng cũng chỉ khoát khoát tay.
- Không phải chỉ là yên ngựa của dân tộc Đột Quyết thôi hay sao? Ngươi nhận lấy đi. Sau này Cao huynh đệ đại hôn, ngươi cũng chuẩn bị một món lễ vật quý giá như vậy tặng hắn!
- Vậy đệ cũng không khách khí nữa!
Trình Danh Chấn biết Trương Kim Xưng không bận tâm chuyện này, vội vàng cười và khom người thi lễ. Cao Khai Đạo lại không chịu nhận, bước ra nữa bước, khom người về phía hắn:
- Huynh đệ chúng ta mới quen đã thân, cần gì phải khách khí. Sau này có một ngày, nói không chừng ta sẽ có việc cần đệ giúp đỡ. Đến lúc đó xin Trình huynh đệ đừng từ chối là được!
- Điều đó là đương nhiên! Tiểu Cửu huynh đệ còn có chuyện gì mà không giúp được!
Trương Kim Xưng vô cùng tin tưởng, thay Trình Danh Chấn đảm nhiệm nhiều việc.
Tiếp sau đó lại là một bữa tiệc rượu vui vẻ, mọi người uống mãi đến tận nửa đêm, mới lần lượt tản đi. Sau khi đưa tiễn khách, hai người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao vội vàng rửa mặt, nhân đó chợp mắt một lát. Miễn cưỡng mới nghỉ ngơi được nửa canh giờ, lại bị các huynh đệ đánh thức, tắm rửa thay quần áo, toàn thân đều gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi đã làm xong hết tất cả mọi việc, phía đông đã bắt đầu hừng sáng. Hai người huynh đệ tốt lập tức cưỡi ngựa to phía trước đi đón dâu. Các lão huynh đệ Đoàn Thanh, Hàn Cát Sinh, Chu Lễ Hổ theo phía sau, người nào người nấy đều đầy sức lực, chiêng trống vang trời.
Trình Danh Chấn mặc một áo bào lụa màu xanh, đầu đội mũ nho quan đen, chân đi ủng ngắn. Nếu như không phải trước ngực đeo dải lụa hồng, nhìn hắn giống như một thư sinh đi thi vậy. Vốn dĩ hắn đã mi thanh mắt tú, lại ăn mặc thế này, càng lộ rõ tư thế anh tú và rạng rỡ, khiến cho tâm hồn các thiếu nữ đứng ven đường xem hôn lễ thổn thức, vừa phủi tay, vừa nhìn không rời mắt tân lang. Vương Nhị Mao lại làm ra sức đón lấy những ánh mắt xinh đẹp, giữ trong lòng từ từ thưởng thức.
Tân phòng xây trên một bờ hồ nhỏ, rất gần với quân doanh của Đỗ Quyên. Cùng lắm là trong thời gian nửa nén hương, đoàn người đón dâu đã đến bên ngoài cửa nhà tân nương. Đỗ Ba Lạt lúc này đột nhiên trở nên yêu thương con gái, đứng lải nhải ở sân. Vương Nhị Mao dùng ba vò rượu lâu năm dán giấy đỏ, và một túi hạt đậu bạc chặn miệng lão lại. Lão lập tức mặt mày hớn hở, nhận lấy hầu bao từ trong tay bọn lâu la đứng bên cạnh, lắc lắc trước mặt bọn người Vương Nhị Mao, lộ ra đầy màu vàng và màu trắng, sau đó nhanh chóng thu lại, cười ha ha treo lên yên ngựa của tân lang.
Sau khi đặt lễ vật sau yên ngựa, từ nay Trình Danh Chấn và Đỗ Ba Lạt đã là người một nhà. Lão Thái Sơn kéo tay con rể, càng nhìn càng không thuận mắt. Nếu như không phải là bọn người Châu Lễ Hổ bên cạnh liên tiếp thúc giục, suýt chút nữa làm chậm trễ kiệu hoa của Đỗ Quyên. Sau khi Kiệu Hoa nâng lên, xung quanh lại càng náo nhiệt. Mọi người lần lượt tung những bông hoa đỏ cắt từ hôm trước, cùng với những bông hoa dại về phía tân lang và tân lương, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Liên Tẩu sớm đã không còn trượng phu, Liễu Nhi cũng là phận tái giá, cho nên hai người đều không thể tham gia hôn lễ chính thức, chỉ đành dựa cửa, yên lặng nhìn kiệu hoa của Đỗ Quyên bị một đám người đưa đi xa, cho đến tận khi tiếng chiêng trống bên ngoài đã mờ dần, mới cười cười lau khóe mắt, quay về căn phòng trống hoác thu dọn lại những đồ mà tân nương để lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất