Chương 1
Một tiếng trước, bạn cùng phòng Liêu Tra chạy đến nói với tôi, Lương Thừa Hi ngoại tình rồi.
Cậu ấy bảo chiều nay, sau khi làm gia sư xong vừa định đi thì thấy Lương Thừa Hi cùng một cô gái đang ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng trong thành phố.
Cậu ấy tưởng là hiểu lầm, muốn đi theo xem cho rõ.
Nhưng không ngờ lại trực tiếp bắt gặp Lương Thừa Hi đang ôm cô gái kia hôn nhau ở cửa nhà vệ sinh.
Tôi nghe xong tin này mười phút sau vẫn chưa hoàn hồn.
Mười phút sau, tôi nhảy xuống giường, điên cuồng lao ra khỏi ký túc xá.
Liêu Tra đuổi theo, nhét vào tay tôi một chiếc ô.
Lương Thừa Hi là bạn trai tôi, ít nhất thì trong nhận thức của tôi là như vậy.
Hắn là học trưởng, hơn tôi một khóa.
Vì từ nhỏ suy dinh dưỡng nên sức khỏe không tốt, vào một buổi trưa trong đợt huấn luyện quân sự năm nhất, trên đường từ nhà ăn về ký túc xá, tôi bất cẩn bị ngất xỉu.
Đến khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trong phòng y tế, bên cạnh ngồi một chàng trai lạ mặt.
Người đó chính là Lương Thừa Hi.
Hắn nói tôi bị cảm nắng do thời tiết nóng, cộng thêm sức khỏe yếu nên mới bị kiệt sức ngất đi trên đường.
Hắn còn rất chu đáo hỏi tôi còn thấy khó chịu ở đâu không, có cần đến bệnh viện trong thành phố khám lại không.
Cuối cùng còn nói đã xin phép giáo viên cho tôi nghỉ rồi, bảo tôi đừng lo lắng sẽ trễ buổi huấn luyện quân sự chiều.
Tôi đương nhiên rất cảm kích.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp sau khi đến thành phố xa lạ này.
Từ đó về sau, chúng tôi coi như quen biết nhau.
Bình thường gặp mặt sẽ gật đầu chào hỏi, gặp ở nhà ăn cũng sẽ ngồi ăn cùng nhau.
Đến sau này còn có thể đến phòng ngủ của đối phương chơi.
Hắn đôi khi sẽ nói đùa, bảo chúng tôi thật có duyên, luôn chạm mặt nhau.
Nhưng thật ra hắn không biết, những lần gặp gỡ tưởng chừng như vô tình ấy đều là kết quả của sự cố ý sắp đặt từ tôi.
Từ lúc ở phòng y tế hắn đùa bảo tôi cứ yên tâm làm công chúa ngủ trong rừng, tôi đã thích hắn rồi, không kiềm chế được mà muốn đến gần hắn.
Cứ thế lượn lờ bên cạnh hắn một năm, bạn cùng phòng và cả bạn cùng lớp của Lương Thừa Hi đều biết sau lưng hắn có một cậu đàn em như cái đuôi nhỏ.
Dần dần mọi người còn hay trêu chọc, bảo tôi là cô vợ nhỏ của hắn.
Hắn nghe vậy cũng chưa bao giờ phản bác hay tức giận.
Thấy thế, tôi chọn thời điểm thích hợp để bày tỏ lòng mình với hắn.
Tôi nhớ rất rõ. Hôm đó hắn nhìn tôi rất lâu, cuối cùng nói:
"Được thôi."
Đến nay, chúng tôi đã ở bên nhau một năm rồi.