Khao Khát Từ Lâu

Chương 3

Chương 3
Mưa rơi rất lớn.
Mái hiên chật hẹp không che nổi trận mưa này. Còn tôi thì chẳng buồn mở chiếc ô đang cầm trên tay.
Vẫn nhớ ngày tỏ tình với Lương Thừa Hi, sau khi hắn ta đồng ý, tôi đã kích động đến mức cả đêm không ngủ được.
Đêm đó, tôi đã vẽ ra đủ loại tương lai tươi đẹp giữa chúng tôi.
Chỉ là không có một loại nào giống như ngày hôm nay.
Tôi chưa từng nghĩ rằng hắn ở bên tôi chỉ vì lòng hiếu thắng và sự phù phiếm.
Hai năm qua, thứ tôi thích dường như chỉ là một bong bóng bảy sắc cầu vồng.
Bây giờ chỉ cần chạm nhẹ, nó đã vỡ tan.
Sự thật tàn khốc khiến tôi có chút đứng không vững.
Tôi dựa vào tường ngồi xổm xuống, mặc cho gió thổi mưa táp vào người.
Hình ảnh Lương Thừa Hi ôm cô gái kia cứ lởn vởn trong đầu, mãi cho đến khi ánh sáng trong con hẻm dần tối sầm lại.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, đột nhiên một loạt tiếng bước chân vội vã từ xa vọng lại.
Sau đó, một đôi giày da xuất hiện trước mặt tôi.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đoạn Ngôn Phong đang che một chiếc ô đen lớn đứng trước mặt tôi.
Anh ấy là cha nuôi của Lương Thừa Hi.
Trong suốt hai năm tôi quen biết và ở bên Lương Thừa Hi, tôi đã nghe những người xung quanh nhắc đến cái tên này rất nhiều lần.
Ba mẹ ruột của Lương Thừa Hi là bạn tốt của Đoạn Ngôn Phong, họ qua đời vì tai nạn từ rất sớm.
Sau đó, Đoạn Ngôn Phong đã đưa Lương Thừa Hi về nuôi nấng bên cạnh.
Công khai hay ngầm hiểu, họ đều là quan hệ cha con.
Chỉ là Đoạn Ngôn Phong còn trẻ, hai người nhìn giống anh em hơn, chỉ là cách nhau hơi nhiều tuổi.
Trong trường luôn có lời đồn, nói cha nuôi của Lương Thừa Hi không biết làm nghề gì, thân phận bí ẩn, hành tung bất định, ở thành phố này cũng là người có thế lực lớn.
Ban đầu tôi không mấy để ý đến những lời đồn này, còn cảm thấy có chút vô lý.
Nhưng đến khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi cũng bất giác tin đến ba phần.
Đoạn Ngôn Phong trông khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, lông mày sắc như dao, ánh mắt sắc bén như đuốc.
Sống mũi cao thẳng và khuôn mặt góc cạnh lộ ra vẻ lạnh lùng uy nghiêm mà không cần giận dữ.
Số lần chúng tôi gặp nhau rất ít, tổng cộng nói chuyện cũng không quá năm câu.
Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây.
"Chào anh." Tôi chống tay đứng dậy.
Mưa lớn rơi lộp bộp trên ô.
Anh cao hơn tôi cả một cái đầu. Tôi ngước nhìn anh, chỉ thấy trong ánh mắt rủ xuống kia thoáng chút dịu dàng.
Nhưng vừa mở miệng, anh vẫn lạnh nhạt như thường.
"Muốn trả thù hắn không?" Anh đi thẳng vào vấn đề.
"Cái gì?" Tôi nhất thời không hiểu ý anh.
"Ở bên tôi, có thể trả thù hắn."
Nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó tôi cuối cùng cũng phản ứng lại.
Tiếp đó, lại chăm chú nhìn đôi mắt đen như mực kia, cố gắng tìm ra chút gì đó trêu đùa.
Nhưng lại thất bại.
"Không được." Tôi chậm rãi lắc đầu đáp.
"Cái gì không được?"
Vừa nói, anh đột nhiên tiến thêm một bước, bàn tay rộng lớn vươn ra, hơi dùng sức đã ôm chặt tôi vào lòng khiến tôi không thể động đậy.
Bỗng chốc trở nên mạnh mẽ và ngang ngược.
Nhưng những lời tiếp theo anh nói ra lại có chút thấp kém, hoàn toàn không giống với Đoạn Ngôn Phong thần bí khó lường kia.
"Là tài lực không đủ, hay là thể lực không đủ? Tống Dữu, tôi đã đợi lâu như vậy rồi, không thể không được! Dù em chỉ là vì trả thù cũng không sao."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất