Chương 5
Sau khi tắm xong, chúng tôi cùng nhau ăn một bát mì. Là anh ấy nấu.
"Hôm nay cảm ơn anh." Cố gắng ăn hết miếng cuối cùng, tôi đặt đũa xuống nói với anh.
"Tôi về trước đây." Vừa nói tôi vừa đứng dậy định đi.
Đoạn Ngôn Phong ở phía bên kia bàn vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh tôi giữ tôi lại.
"Tôi đưa em về."
"Không cần." Tôi đẩy tay anh ra, lùi lại một bước, "Cảm ơn anh."
"Tống Dữu, em..." Anh ấy còn chưa kịp nói xong thì ngoài cửa truyền đến một tiếng động.
Tiếp đó, chỉ thấy Lương Thừa Hi ôm một cô gái bước vào.
Có lẽ không ngờ trong nhà có người, hắn khựng lại một chút, rồi khi nhìn thấy tôi, trong mắt lại thoáng qua một tia nghi ngờ.
"Chú Đoạn," hắn hơi lúng túng gọi, "Không phải chú đi công tác sao?"
Vẻ mặt Đoạn Ngôn Phong không đổi, "Ừ" một tiếng.
Lương Thừa Hi lại nhìn tôi.
Hình như hắn muốn hỏi tại sao tôi cũng ở đây, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời.
"Đi thôi." Lúc này Đoạn Ngôn Phong nắm tay tôi, "Tôi đưa em về."
Đường về im lặng.
Tôi dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đường phố vụt qua, chỉ cảm thấy tim thắt lại từng hồi khó chịu.
Ở bên Lương Thừa Hi lâu như vậy, anh ta chưa bao giờ đưa tôi về vào buổi tối.
Mà nhìn cái dáng vẻ vừa rồi của anh ta, chắc là muốn thừa lúc trong nhà không có ai để cùng bạn gái mới trải qua một đêm xuân.
Cổ họng nghẹn ứ, cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo.
"Đừng buồn." Đoạn Ngôn Phong lúc này ôm tôi vào lòng, "Không đáng đâu."
Lồng ngực anh rộng lớn vững chãi, ôm tôi rất chặt.
Ôm một lát, anh lại hơi buông ra, cúi đầu nhìn tôi, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi.
Thật ra không ai an ủi còn đỡ, tôi tự mình tiêu hóa một lúc cũng sẽ ổn thôi.
Anh ấy vừa nói như vậy, bao nhiêu chua xót cố gắng kìm nén đều trở nên vô ích, trào dâng hết cả lên.
Thấy vậy, anh lại ôm chặt tôi vào lòng, lặp đi lặp lại những lời an ủi, cứ như vậy cho đến tận trường học.
Tin tức Lương Thừa Hi có người mới nhanh chóng lan ra khắp trường.
Ban đầu, mọi người chỉ cảm thấy tiếc nuối, dù sao trước đây chuyện của chúng tôi ở trường cũng được bàn tán khá nhiều.
Nhưng chưa đầy hai ngày sau, dư luận hình như thay đổi, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn tôi cũng dần trở nên kỳ lạ.
Tôi không hiểu ra sao, muốn đi hỏi Liêu Tra, nhưng cậu ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Mấy người này cứ thay đổi trò liên tục, cậu đừng nghĩ nhiều." Cậu ấy an ủi tôi.
Tôi gật đầu, rồi không để ý nữa.
Nhưng không ngờ vài ngày sau, khi tôi đang ăn cơm ở сăng tin, lại nghe thấy có người ở phía sau không xa đang nhỏ giọng bàn tán gì đó.
"Cậu ta cũng ngốc thật đấy." Chỉ nghe một người nói, "Lương Thừa Hi cái loại công tử đào hoa đó, sao có thể thích cậu ta được."
Nghe vậy, động tác trong tay tôi khựng lại, lập tức hiểu ra người "ngốc" mà họ nói đến chính là tôi.
"Đúng thế," Lúc này một người khác tiếp lời, "Bị lừa cả năm trời mà vẫn không phát hiện ra."
"Cậu ta chẳng lẽ không thấy Lương Thừa Hi chẳng thân thiết gì với mình sao, còn cứ mặt dày mày dạn mà lẽo đẽo theo đuôi mỗi ngày."
Đám người kia vẫn xôn xao bàn tán, tôi đã chẳng còn chút khẩu vị nào.
"Lũ nhiều chuyện." Liêu Tra nghe không nổi nữa, đi đến trước mặt mấy người kia bất bình nói, "Lo chuyện của mình đi."
"Sao lại không cho người ta nói chứ." Đối phương không phục, "Miệng mọc trên người tôi, còn để cậu quản chắc."
Thấy sắp xảy ra xung đột, tôi vội vàng đi tới kéo Liêu Tra đang định cãi lại, chắn trước mặt cậu ấy nói:
"Đây là chuyện của riêng tôi, không liên quan đến các cậu."
Đúng vào giờ cao điểm ăn trưa, chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, xung quanh đã bị vây kín mít.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở cả hai tầng đều đổ dồn về phía tôi.