Chương 3:
Tôi quen Chu Diệu từ hồi cấp ba.
Anh ấy có vẻ ngoài kiểu chàng trai trẻ trung, hoạt bát, từ nhỏ đã không thiếu con gái vây quanh, nhưng dường như chỉ chơi thân với tôi.
Về việc tôi thầm yêu anh ấy từ khi nào, tôi cẩn thận nhớ lại, có lẽ là từ lần tôi bị ngã xuống mương nước hồi lớp 10.
Mương không sâu, tôi không biết bơi, trong nước chỉ lo quẫy đạp, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được cách tự cứu.
“Nước nông thế này sao mà chết đuối được.”
Tôi nghe người đẩy tôi xuống mương cười cợt trên bờ một cách tùy tiện, lòng đầy bất bình.
Chưa đầy vài phút, Chu Diệu đã chạy đến, anh ấy mắt đỏ hoe nhảy xuống nước khiến tôi đứng thẳng dậy ngay lập tức, dùng áo đồng phục quấn lấy tôi.
Sau khi lấy lại sức, tôi cúi xuống nhìn mực nước chỉ đến eo.
“Em không biết bơi.”
Tôi không dám nhìn vào mắt anh ấy, sợ anh ấy sẽ mắng tôi.
Ai ngờ anh ấy lại dịu dàng hỏi: “Có bị va đập vào đâu không?”
Tôi lắc đầu.
Sau đó anh ấy kéo tôi lên bờ.
Anh ấy đứng một bên vắt quần áo.
“Em tự vắt hay tôi giúp em…” Anh ấy nhìn tôi, lời nói chưa dứt.
Tôi cắn môi, vì Chu Diệu, sự tự tin bỗng chốc tăng lên ngùn ngụt, tôi trực tiếp đạp người đã đẩy tôi xuống sông.
“
Chu Hựu Ngưng, có ngon thì đừng đi.” Anh ta chỉ vào tôi nói một cách hung dữ.
“Lo cho mình đi, mày nghĩ tao sẽ tha cho mày sao?” Chu Diệu đột nhiên đá một nắm đất vào anh ta.
Đang giữa mùa hè, hai chúng tôi đi lang thang trên đường, chẳng mấy chốc quần áo đã khô.
“Sao anh biết em bị bắt nạt?” Tôi nắm chặt dây ba lô, nhảy nhót trước mặt anh ấy.
“Em có gì mà tôi không biết.” Anh ấy nói với vẻ mặt bỡn cợt.
“Quan tâm em thế sao?”
Tôi chớp chớp đôi mắt long lanh, đầy mong đợi.
“Chậc, ánh mắt gì thế, thích tôi rồi à?”
“Ai… ai thích đâu.”
Đối mặt với anh ấy mà lòng không nói thật, tôi đã xác định rồi.