Chương 7:
Làm sao tôi biết lá thư tình đó viết gì.
Đâu phải tôi viết.
Nghĩ đến chuyện này tôi vẫn còn hơi ngại không muốn nói ra.
Chuyện là thế này.
Học kỳ 2 lớp 11, đầu đông, tôi mê mẩn một cuốn tiểu thuyết, mỗi ngày đều trốn giáo viên tranh thủ thời gian nhất định phải đọc xong.
“Tập dưới đâu?” Về đến ký túc xá, tôi cầm tập trên ngồi cạnh giường bạn cùng phòng, cười như một cô gái ngây ngô.
Cô ấy nhận lấy tập trên, đặt dưới gối, nhưng không đưa tập dưới cho tôi.
Tôi liếc mắt đã nhận ra ánh mắt có chút kỳ lạ của cô ấy.
“Hay không?” Cô ấy hỏi tôi.
Tôi lưỡng lự gật đầu, rụt người lại.
Cô ấy kéo tay tôi, cắn môi dưới: “Bạn giúp tôi một chuyện nhé?”
“Tôi là công dân tốt mà.” Tôi chỉnh lại thái độ.
“Chuyện nhỏ,” cô ấy đột nhiên lại gần tôi, nói nhỏ vào tai tôi, “chuyện rất nhỏ thôi.”
Nói xong cô ấy còn đỏ mặt.
Tôi lập tức rút tay ra khỏi tay cô ấy, âm thầm lo lắng.
Nhưng cái cảm giác bị treo lơ lửng giữa chừng này thực sự quá hành hạ, cuốn tiểu thuyết đó toàn bộ tình tiết quan trọng đều ở nửa sau, tôi thừa nhận mình là một người không chịu được cám dỗ.
“Chuyện gì?”
“Bạn giúp tôi đưa một lá thư tình cho một đàn anh lớp 12.”
Tôi nghĩ thầm cũng không phải chuyện gì to tát, khi cô ấy chưa nói đưa cho ai, tôi đã hào phóng đồng ý ngay tại chỗ.
“Biết ngay bạn là tốt nhất mà,” cô ấy từ trong cùng cặp sách lấy ra một phong bì màu hồng, trên đó còn vẽ những trái tim nhỏ, “
Thiệu Thâm của lớp 12A12.”
Thiệu Thâm là hot boy của trường, trong vòng năm mét xung quanh anh ấy đều là chiến trường tu la, bất kỳ cô gái nào lại gần, thông tin đều sẽ bị moi sạch, thậm chí khi quá đáng còn không tha cả con trai.
Có người thích là chuyện bình thường.
“Bạn chắc chứ?” Thực ra tôi đang nghi ngờ bản thân, tôi không muốn cuối cùng trở thành câu chuyện phiếm sau bữa trà.
Được rồi, cô ấy gật đầu lia lịa.
Đương nhiên tôi sẽ không tự mình ra tay, chuyện này ngay cả trước khi tôi nhận lá thư đó, tôi đã nghĩ ra đối sách rồi, giao cho Chu Diệu là thích hợp nhất.
Thế là, bạn cùng phòng cầm cuốn tiểu thuyết đó, tôi cầm lá thư tình.
Tôi tìm Chu Diệu, anh ấy học lớp tự nhiên, anh ấy vừa hay thường xuyên chơi bóng rổ với mấy bạn nam lớp 12A12, làm quen một chút chắc là được.
“Anh có thể giúp em một việc không?” Tôi đứng trước cửa lớp anh ấy, có chút ngượng ngùng, đối mặt với anh ấy tôi luôn tỏ ra rụt rè. Chu Diệu chưa kịp mở lời, lười biếng dựa vào khung cửa, tôi rất hiếm khi chủ động tìm anh ấy, càng đừng nói đến việc nhờ anh ấy giúp chuyện như thế này.
Đám con trai ngồi ở hàng ghế sau bắt đầu hò hét, phát ra đủ loại âm thanh kỳ lạ.
Tôi càng thêm ngượng ngùng vì những âm thanh và ánh mắt đó.
Anh ấy nhếch cằm về phía tôi.
Tôi nín thở.
Từ ống tay áo đưa lá thư đó đến trước mặt anh ấy, dùng tốc độ nhanh nhất nói với anh ấy: “Giúp em đưa cho
Thiệu Thâm của lớp 12A12.”
Dừng lại một chút, trước khi quay người rời đi, tôi lễ phép nói lời cảm ơn, còn tiện thể nhắc nhở một câu: “Không được đọc trộm.”
Còn về việc tại sao lúc đó tôi chắc chắn anh ấy sẽ giúp tôi việc này, dù sao thì cũng là chắc chắn thôi.
Cuối cùng, anh ấy đến tìm tôi đòi phần thưởng.
Lúc đó là tiết tự học cuối cùng buổi tối, tôi đang lén lút đọc tiểu thuyết, thường thì lúc đó giáo viên sẽ không đến, lại còn có bạn cùng bàn canh chừng cho tôi, tôi đọc rất chăm chú, đột nhiên điện thoại rung lên một cái, lúc đầu tôi không để ý, cho đến cuối cùng, bạn cùng bàn tôi vỗ vai tôi.
“Chu Diệu tìm bạn.”
Tôi giật mình, tưởng là giáo viên đến, vội vàng úp sách lại, nhìn chằm chằm vào cuốn bài tập không tên trước mặt.
Anh ấy tìm tôi sao?
Tôi nhìn quanh cửa trước cửa sau, không có ai cả.
“Anh ấy nhắn tin cho tôi bảo tôi nhắc bạn trả lời anh ấy.”
Tôi kinh ngạc “a” một tiếng.
Anh ấy có cách liên lạc với bạn cùng bàn tôi từ khi nào thế.
Tôi ngượng ngùng cười với bạn cùng bàn.
“Cuối tuần này mời tôi đi ăn.”
“Còn có chuyện tôi muốn nói với em.”
Câu cuối cùng mang theo chút bá đạo.