Ánh trăng đêm nay hiếm khi sáng ngời như vậy.
Kể ra cũng thật mỉa mai, trong khi thế giới con người đang dần bị hủy hoại, phong cảnh thiên nhiên ngày càng trở nên tươi đẹp hơn.
Không có sương mù, cũng chẳng có nước bẩn hay khí thải.
Mỗi một ngày đều vô cùng tươi sáng, trời xanh và mây trắng cùng với trăng sao sáng ngời.
Bạch Ấu Vi nhắm mắt rồi lại mở, mở mắt rồi lại nhắm mắt, mỗi chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô, không thể nào yên ổn đi vào giấc ngủ được.
“Anh chưa ngủ à? ” Cô nhỏ giọng hỏi Thẩm Mặc nằm ở bên cạnh.
“ Anh đợi em ngủ rồi mới ngủ.” Thẩm Mặc nói thản nhiên.
Bây giờ anh không buồn ngủ, hơn nữa đầu của cả hai người đềư sát cạnh nhau, thực sự rất ngượng ngùng.
Dù gì hôm nay mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Bạch Ấu Vi nói: “Chờ tôi ngủ được thì cũng đã muộn rồi rồi.”
Thẩm Mặc không để ý, “Lúc huấn luyện, mỗi ngày anh chỉ cần ngủ 4 tiếng là đủ.”
Bạch Ấu Vi nghĩ lại, không thể không thừa nhận rằng thể lực của người đàn ông này quả thật rất mạnh mẽ, trong trò chơi hồi sáng phải cõng cô chạy ba vòng, vậy mà anh chỉ ra chút mồ hôi, lại còn không hề có chút thở gấp nào.
Cô lại nhắm mắt lần nữa mà vẫn không ngủ được, nằm được chốc lát rồi chống cánh tay lên ngồi dậy, nói: “Để tôi nghiên cứu bản đồ chúng với anh đi.”
Thẩm Mặc lại mở bản đồ ra lần nữa.
Cánh tay phải bỗng nhiên chạm vào một vùng mềm mại ấm áp, anh khựng lại một chút.
“Xem bản đồ thế nào vậy?” Bạch Ấu Vi thò đầu sang hỏi.
Chi dưới của cô không có sức, lúc ngồi cần phải có điểm tựa, phải dựa vào sự đó hãy thứ gì đó, muốn cô ngồi thẳng ngay ngắn thì quả thật là rất khó.
Cánh tay hơi căng cứng của Thẩm Mặc rất nhanh đã thả lỏng, ngón tay anh bắt đầu chỉ vào dạy cô xem bản đồ.
Từ khi bản đồ vệ tinh trong điện thoại được phổ biến, rất ít khi có người xem bản đồ bằng giấy, thông thường chỉ khi nào đi du lịch mới mua một cái, coi như là đồ lưu niệm.
“Đây là cao tốc Hỗ Thiểm, ước chừng bây giờ hai ta đang ở chỗ này…… Bắt đầu từ nửa đoạn sau của cao tốc này có búp bê, cho nên ngày mai khi thay đổi tuyến đường thành cao tốc Hỗ Dung sẽ do những người đi ra ngoài dò đường hôm nay dẫn đầu, đi đường vòng từ Trấn Giang tới Dương Châu.”
Bạch Ấu Vi nhìn những ngã rẽ chằn chịt trên bản đồ cùng với các địa danh to hơn con muỗi một tí, bắt đầu hơi buồn ngủ.
Cô cố gắng chống cự với cơn buồn ngủ để nghe hết, trong chốc lát, lực chú ý lại càng thêm mơ hồ.
Tầm mắt cô bất tri bất giác chuyển qua những ngón tay của người đàn ông bên cạnh.
Thẩm Mặc có một đôi tay vô cùng đẹp.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt, từ cổ tay rắn chắc cho đến đầu ngón tay, đường cong mượt mà đầy sức lực, mỗi đường gân tay nổi lên đều ẩn chứa sức mạnh, là kiểu bàn tay mà cô hâm mộ nhất.
Tầm mắt theo tay hướng lên trên, cô thấy được xương quai xanh, hầu kết…….
Phần tóc mái lờ mờ tạo ra bóng mờ mông lung ở đầu cặp lông mày, chỉ còn lại hình dáng chiếc mũi cao thẳng mà rõ ràng, anh thản nhiên nói ra tên của các địa danh, âm thanh trầm thấp gợi cảm khiến cho Bạch Ấu Vi không khỏi nhớ tới cây đàn cello mà bố cô đã sưu tầm.
Lúc này “Đàn cello” nhìn qua, thấp giọng hỏi cô: “Em sao vậy?”
“Tôi mệt rồi.” Cô nằm xuống, túm con thỏ nhung làm gối ôm, ngủ.
Thẩm Mặc: “……….”
Im lặng trong chốc lát, anh gấp bản đồ lại, hỏi: “Có lạnh không?”
Bạch Ấu Vi hình như đã ngủ say, không đáp lại.
Thẩm Mặc yên tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ anh đi rồi, Bạch Ấu Vi mở mắt.
Ánh mắt cô tĩnh lặng như nước.
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, thực ra chẳng có gì ghê gớm, nhưng cũng khó khiến cho người ta không suy nghĩ miên man.
Một khi đã nghĩ nhiều, tâm ắt sẽ loạn, tâm mà loạn, thì nhất định không thể quay đầu.
Bạch Ấu Vi cũng từng có giấc mơ thiếu nữ “anh hùng giải cứu công chúa”, nhưng đó là trước khi hai chân cô bị tê liệt.
Sau khi bị liệt, việc làm thế nào để sống một cách có tôn nghiêm mới là chuyện quan trọng nhất cuộc đời cô.
So với tình yêu, nó còn quan trọng hơn gấp trăm lần.
Huống chi, chuyện này vốn không được tính là tình yêu, cùng lắm chỉ là trùng hợp gặp chuyện hiểm nguy, trùng hợp có một người đàn ông bên cạnh, trùng hợp đối phương đối xử với cô không tệ lắm.
Nghe nói những đôi nam nữ cùng nhau “đồng sinh cộng tử” rất dễ thu hút lẫn nhau, không biết là thật hay giả, nhưng mà chẳng có gì to tát, dù sao…… Chờ cho đến khi tới Dương Châu, mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.
Cô nhắm mắt lại, bắt ép chính mình mau chóng đi vào giấc ngủ.
Ở gần chỗ cách cửa truyền đến tiếng bước chân, vừa thong thả lại dồn dập, không chỉ có một người.
Bạch Ấu Vi quay đầu nhìn lại, thấy ba tên thanh niên cà lơ phất phơ đi về phía cô.
Chính là mấy người đi ra ngoài dò đường.