Di động không cài đặt mật mã khóa màn hình, Bạch Ấu Vi vừa mở ra thì thấy tệp lưu trữ video.
Cô click vào xem, trong video loạng choạng xuất hiện hình ảnh của bản thân, yếu đuối như con chim cút bị dọa sợ, vô cùng đáng thương kêu: “Không cần lại đây! Các người không cần lại đây……”
Thẩm Mặc không rõ có gì hay để ôn lại.
Video tiếp tục lát, cô vẫn đang xem.
Thẩm Mặc không xem, anh nhìn phản ứng của Bạch Ấu Vi.
Một lát sau, di động truyền đến tiếng thầy Thừa…… Lại trong chốc lát, là Đàm Tiếu lên sân khấu, tiếp theo, bọn họ đánh nhau.
Trong khi hỗn loạn, điện thoại bị ném qua một bên, còn quay tiếp, hình ảnh lung tung rối loạn, nhưng âm thanh được ghi rất rõ ràng.
Anh Huy nói: “Chẳng qua là người què, chưa tính là đàn bà…… Chơi với loại mặt hàng này chẳng qua vì tươi mới thôi, nếu thật sự đưa cho ông mày, ông mày thấy ghê tởm!”
Đúng lúc này sắc mặt Bạch Ấu Vi âm trầm! Ngón tay cô siết di động trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình di động, chẳng sợ bên trong căn bản không quay đến mặt Anh Huy.
Thẩm Mặc nhíu mày, duỗi tay cướp lấy điện thoại, ấn hai lần xóa video, ném di động một bên.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai sẽ lên đường.” Anh nói.
Bạch Ấu Vi cúi đầu nói một câu.
Thẩm Mặc: “Cái gì?”
Bạch Ấu Vi ngẩng khuôn mặt nhỏ, lộ ra nụ cười không mang theo một chút độ ấm nào: “Tôi nói, tôi chưa hết giận.”
Mày Thẩm Mặc nhăn càng sâu.
Bạch Ấu Vi: “Hắn ta bị chết quá dễ dàng, tôi chưa hết giận chút nào hết.”
Thẩm Mặc đứng dậy đi. Quan hệ của hai người vừa làm lành, anh không nghĩ bởi vì mấy câu nói mà cãi vã với cô.
“Thẩm Mặc.” Bạch Ấu Vi gọi anh lại, “…… Buổi tối anh có thể ở lại không, tôi một mình sợ hãi.”
Thẩm Mặc: “……”
Anh nghe hiểu cô ám chỉ, cũng tin tưởng mình tuyệt đối không hiểu lầm cô.
Bởi vì cô chính là kẻ điên như vậy, vì trút cục tức thì có thể trả bất cứ giá nào.
Thẩm Mặc không tiếng động hít sâu một cái, rồi sau đó ánh mắt bình thản nhìn Bạch Ấu Vi, giọng điệu cũng nhạt nhẽo: “Đi ngủ sớm một chút, lời người khác nói không cần đặt trong lòng.”
Nói xong, anh xoay người kéo cửa.
Bạch Ấu Vi lại mở miệng lần nữa: “Thẩm Mặc, đỡ tôi lên.”
Bước chân Thẩm Mặc dừng lại, anh ngừng một giây, lại nhận mệnh quay về, đi đến mép giường, nâng cô lên từ phía sau lưng đỡ cô ngồi dậy.
Bạch Ấu Vi dùng tay chống thân thể, giống như không còn sức lực, mềm nhũn dựa vào ngực Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cứng đờ.
Bạch Ấu Vi dựa vào ngực anh không nhúc nhích. Lồng ngực và cánh tay người đàn ông này bao vây lấy cô, mùi mồ hôi, mùi khói thuốc, cùng với hương vị của nước mưa mát lạnh hòa vào nhau, không dễ ngửi nhưng cô không chán ghét.
Cô vươn đôi tay, vòng lấy eo anh. Cơ bắp rắn chắc vùng eo căng cứng cũng ấm áp dễ chịu.
Thẩm Mặc muốn kéo cô ra, lại phát hiện cô càng dùng sức.
“Bạch Ấu Vi.” Thẩm Mặc hít vào một hơi, “Em đừng nổi điên.”
“Anh cũng cảm thấy tôi ghê tởm à?” Ở trong lồng ngực anh, cô ngẩng đầu, nét mặt bình tĩnh, “Nhưng hiện tại trong lòng tôi không thoải mái, đêm nay anh ở lại, tôi sẽ hả giận.”
Thẩm Mặc không tiếng động nhìn cô, cô không lùi không từ chối cũng lẳng lặng nhìn anh. Đôi mắt trong suốt nhìn như không có cảm xúc, lại lộ ra sự kiên trì nào đó. Như để chứng minh một điều, cô thà rằng buông xuống sự rụt rè, cũng không biết xấu hổ là vật gì.
Tay Thẩm Mặc nhẹ nhàng đặt trên tay cô, nắm ngón tay.
Bạch Ấu Vi đỏ mắt ở trước mặt anh.
Anh không mềm lòng, thái độ cương quyết, bẻ từng ngón tay một của cô……
Khi đến hai ngón cuối cùng, Bạch Ấu Vi bỗng chốc thu hồi tay, buông anh ra.
Cô cúi đầu ngồi trong bóng ma, trong cổ họng lạnh lùng phun ra một chữ:
“Cút.”
Thẩm Mặc xoay người bỏ đi.
Anh đi rất gian nan, bước đi lại quả quyết dứt khoát, không có một tia chần chờ.
……
Thẩm Mặc: “Con người tôi là chính nhân quân tử.”
Bạch Ấu Vi: “Cút cút cút!!!”