“Có nhiều tàu há mồm đòi ăn cơm như thế, nấu cháo không phải quá phiền toái sao?”
Bạch Ấu Vi một bên ăn, một bên nói:
“Hầm cháo rất phí thời gian, hơn nữa ăn không đủ no bụng, nếu sơ sót còn dễ bị khê, nếu không phải bởi vì dạ dày người bệnh suy yếu, tại sao phải hao tâm tốn sức hầm cháo chứ?…… Trong thành phố mới xảy ra chuyện có mấy ngày, đồ ăn hẳn là sung túc mới đúng, làm cái gì không tốt mà cố tình nấu cháo. Này, anh nhìn xem, trong cháo còn thả tôm và nấm hương ——”
Bạch Ấu Vi múc một muỗng cháo, quơ quơ trước mắt Thẩm Mặc sau đó một lần nữa cô nhét trở lại trong miệng, mơ hồ nói: “Có qua có lại, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của người ta, anh xách chút đồ ăn lên lầu đi thôi.”
Khóe miệng Thẩm Mặc mỉm cười: “Chỉ là đưa đồ ăn thôi sao? Chẳng lẽ không phải em muốn tôi đi lên tìm hiểu tình hình à?”
Thần sắc Bạch Ấu Vi bất biến, động tác ăn cháo cũng không hề đình trệ chút nào, “Chẳng lẽ anh không muốn?”
Thẩm Mặc khẽ nở nụ cười, hào phóng thừa nhận: “Muốn.”
Tính cách của anh và Bạch Ấu Vi kém xa vạn dặm, không biết tại sao mà suy nghĩ có thể không mưu mà hợp (1).
(1) không bàn bạc mà có cùng ý tưởng.
Thẩm Mặc lại ngẫm nghĩ, nói: “Để thầy Thừa đi đi, đều là giáo viên, dễ dàng nói chuyện.”
“Mang theo cả Đàm Tiếu.” Bạch Ấu Vi nói, “Đừng làm cho ông già bị người ta bắt nạt.”
Thẩm Mặc: “Sao vậy, bênh vực người mình à?”
Bạch Ấu Vi ngẩn ngơ, không biết nghĩ tới cái gì, tạm dừng vài giây sau nhàn nhạt nói: “Con người ông ta không tệ.”
Thẩm Mặc liếc nhìn cô một cái, đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa nói: “Thầy Thừa, bác lại đây một chút……”
……
Khi Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc ở trong phòng phân tích tình hình cô trò trên phòng, lại không biết người trên lầu cũng đang nghiên cứu bọn họ.
“Một người cao to, một thanh niên bất lương, một cụ ông, một người tàn tật……”
Bọn học sinh ngồi quây quần bên nhau, hai mặt nhìn nhau.
Một tổ hợp như vậy, mặc kệ thế nào đều vô cùng kỳ lạ.
“Mọi người không cần quá lo lắng.” Giáo viên nữ ngồi xen giữa họ, giọng điệu ôn hòa, “Bọn họ có thể thu lưu ông già, chiếu cố người tàn tật thì chắc chắn không phải là người có tâm địa ác độc, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, tự giữ lấy mình là được.”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa lẩm bẩm: “Nhưng mà người què kia thật hung……”
Còn chưa dứt lời, cô bé đã bị lão sư nghiêm khắc nhìn chằm chằm.
Nữ sinh biết mình nói sai rồi, hơi oan ức, càng nhỏ giọng nói: “Đâu phải em nói, là chính cô ta nói.”
“Cô ấy có thể nói mình là người què, nhưng chúng ta không thể nói.” Cô giáo nhìn học sinh trước mắt, lại lần nữa dặn dò, “Đi ra bên ngoài, tuyệt đối đừng nói mà chưa nghĩ kĩ kĩ, tranh chấp miệng với người ta, không có lợi cho bản thân đâu, các em nhớ chưa?”
“Đã biết ạ, cô Đồ.”
Nhóm học sinh sôi nổi phụ họa, cô nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cũng kẹp ở bên trong không được tự nhiên gật đầu.
Lại có học sinh hỏi: “Cô Đồ, khi nào chúng ta đi vào sương mù?”
Cô Đồ im lặng trong chốc lát, quay đầu nhìn một góc ——
Bên kia, trên giường ký túc xá có một nam sinh sắc mặt tái nhợt đang nằm, ngực quấn lớp lụa trắng rất dày, mí mắt nửa gục xuống, lẳng lặng nghe mọi người thảo luận.
Đồ Đan không tiếng động thở dài, thu hồi ánh mắt, “…… Chờ vết thương của Trương Thiên Dương đỡ hơn một chút, chúng ta sẽ đi vào. Lúc vào trong cũng không thể đi vào hết, phải lưu lại một nửa số người, nếu đồ ăn đã dùng quá một nửa mà chúng ta chưa ra khỏi sương mù. Những người còn lại sẽ mang theo đồ ăn dọc theo sông Trường Giang đi về phía nam…… tìm chỗ tránh nạn khác đi.”
“Cô Đồ……”
“Cô Đồ, cô đừng đi……”
Đôi mắt mấy nữ sinh ướt át, lưu luyến không rời túm góc áo của cô giáo, mắt nhóm nam sinh cũng đỏ bừng.
Đồ Đan nhìn các gương mặt non nớt, trong lòng đầy phức tạp đủ mọi cung bậc cảm xúc, lôi kéo tay bọn họ, một chữ một chữ nói: “Chúng ta cần phải đi vào sương mù, đây là manh mối mọi người dùng mạng sống đổi lấy. Tôi hỏi các em, quy tắc thứ nhất của trò chơi là gì?”
Các học sinh nghẹn ngào: “Từ chối trò chơi biến thành thú bông!”
“Đúng vậy…… Cự tuyệt, trốn tránh, chỉ biết gia tăng ác cảm của nó, không có bất kỳ trợ giúp nào.” Đồ Đan nhìn bọn họ, “Chúng ta, nhất định phải đi vào sương mù.”