Bốn người vô cùng ngạc nhiên.
Thừa Úy Tài bước đến gần, khó có thể tin dùng tay từng chút một chạm vào vách tường “hỗn tạp”, lẩm bẩm: “Điều này không khoa học…… có mấy loại chất liệu, làm sao có thể tổ hợp được với nhau, làm sao lại kín kẽ như thế?……”
Cây cối chìm trong xi măng cốt thép, mảnh ngói màu xám đen mọc trên thân cây, còn có máy bán hàng tự động xiêu vẹo nghiêng lệch ở một góc, tựa như bị chém đứt ngang, nhưng cành lá vẫn rậm rạp sinh trưởng như cũ, phảng phất chúng trời sinh đã là một khối.
Bạch Ấu Vi nhìn đèn máy bán hàng tự động hơi sáng, hỏi: “Ai có tiền xu không?”
“Tôi có……” Trong ví tiền của thầy Thừa lưu trữ không ít tiền lẻ.
Bạch Ấu Vi tiếp tiền xu, nhét mấy cái vào máy bán hàng tự động, nghe vài tiếng loảng xoảng loảng xoảng, một lon Coca lộc cộc lăn xuống ——
Bốn người càng buồn cười.
Không thấy bất cứ nguồn điện nào, nhưng máy bán hàng tự động này vẫn có điện! Hơn nữa có thể bình thường sử dụng!
Đúng là điên rồi!
Đàm Tiếu được gợi ý, đột nhiên chạy vọt về phía trước, trên bức tường đối diện có một cái bồn tắm, anh vặn vòi nước, bên trong lập tức phun ra nước!
Đàm Tiếu kêu a a, hùng hổ: “Đậu xanh, là nước nóng!!!”
“Thành phố bị đánh tan, biến thành linh kiện rải rác, lại tiến hành tổ hợp.” Thẩm Mặc lấy ra di động đã vô dụng từ lâu, cúi đầu nhìn, “…… Nước, điện, internet dường như vẫn tiếp diễn trong trạng thái trước đây của thành phố.”
Điện thoại của Bạch Ấu Vi đã hết điện từ lâu, không giữ trên người, cô níu tay Thẩm Mặc nhìn di động của anh, cố nói: “Đến tháp tín hiệu cũng bị lấp vào trong tường, vậy mà di động có tín hiệu.”
Điều này hoàn toàn không phù hợp khoa học.
Thẩm Mặc dùng di động thao tác vài cái, nhẹ nhàng lắc đầu, “Vẫn không thể liên hệ với thế giới bên ngoài như cũ, xem ra chỉ có thể sử dụng bên trong khu vực này.”
“Vậy cũng được.” Bạch Ấu Vi nhìn quanh bốn phía, “Nơi này lớn như vậy, vạn nhất chúng ta đi lạc, còn có thể dùng di động liên hệ, nếu không đi tìm chỗ sạc điện trước?”
“Không vội.” Thẩm Mặc xoay người, nhìn hướng bọn họ đi tới, “Thử hết xem có thể đi lùi lại không.”
……
Thẩm Mặc đẩy xe lăn, trở về theo đường cũ.
Giống như dự đoán, bọn họ không thể ra ngoài.
Lúc đến rõ ràng chỉ đi mất vài phút đã xuyên qua lớp sương mù, hiện tại vô luận đi như thế nào, từ đầu đến cuối họ vẫn ở trong sương mù.
“Xem ra là phó bản độc lập, không sai.” Bạch Ấu Vi than nhẹ một tiếng, “Trở về đi.”
Vài người quay về mê cung, quả nhiên, lần này chỉ tốn hai phút, đã ra khỏi sương mù.
Bọn họ dừng ở lối vào một con đường, không vội vã đi vào trong.
“Không có nhân viên giám sát, không có quy tắc thuyết minh, cũng không có người chơi khác.” Thẩm Mặc nhìn chỗ sâu trong mê cung, “Nếu phạm vi của sương mù chính là phạm vi của mê cung, như vậy tòa mê cung trước mắt chúng ta chiếm diện tích khoảng 3500 vạn mét vuông, cũng chính là 35 ki-lô-mét vuông, một khi đi vào, không mất mấy ngày chắc là không ra được.”
Đàm Tiếu không có khái niệm gì về con số, nghe thấy Thẩm Mặc nói như vậy, chỉ cảm thấy rất lớn! Mê cung vô cùng lớn!
Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói: “Tuy rằng là lớn một chút, nhưng mà điện nước internet đều có thể sử dụng bình thường, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không cần lo lắng vì vật tư sinh hoạt.”
Đàm Tiếu không hiểu vì sao hai vị đại lão (1) bình tĩnh như vậy, nhưng mà đại lão bình tĩnh, anh cũng không còn luống cuống nữa.
(1) Đại lão (大佬): đại nhân vật, nam thần. Ý chỉ người có quyền lực, tài năng, sở trường; không phải nghĩa lớn tuổi, già, đại ca giang hồ.
“Vậy…… Như vậy xem ra, ngốc trong mê cung hình như vô cùng tốt.” Đàm Tiếu gãi gãi đầu, có chút không xác định nói, “Nơi này có nước có điện, không thiếu đồ ăn, cũng không cần lo lắng đột nhiên rơi vào trong trò chơi, còn…… Còn rất an nhàn.”
Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Anh nghĩ hay lắm.”
Đàm Tiếu: “……”
Anh nói sai chỗ nào rồi à?
“Nếu thật sự an nhàn……” Bạch Ấu Vi cười một cái, nhìn chỗ sâu bên trong mê cung, “Làm sao giải thích những con người mắc kẹt trong mê cung đột nhiên biến mất?”