Khí Trùng Tinh Hà

Chương 120: Thành thế nước lửa

Vài cỗ xe ngựa chạy trên con đường bên ngoài của Đông Xích Mộc Vương thành. Xích Mộc Vương dẫn theo Tứ Đại Trưởng lão Cửu đẳng. Tất cả Trưởng lão Bát đẳng nhân như long, mã như hổ đều tập trung đầy đủ bên ngoài cửa Đông.
Trên đường, tất cả người bán dạo và khách qua đường đều bị cấm bên ngoài cửa Đông, tất cả giới nghiêm.
Xích Mộc Vương làm vậy là có đạo lý của hắn. Hắn không muốn bên ngoài biết được chuyện những thiếu nữ mất tích là do một tay Xích Mộc Vương gây ra. Mặc dù hắn là chủ một Lĩnh, miệng có thể nói lời bá đạo nhưng vẫn phải giữ lấy danh tiếng.
Tần Vô Song mỉm cười, thong dong một mình một ngựa chậm rãi bước ra từ vệ đường chẳng thèm để ý đến vị Xích Mộc Vương đầy vẻ âm trầm và đám thủ hạ chỉ muốn nhảy vào ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn cất giọng nói:
- Xích Mộc Vương, quả là người biết giữ lời, thả người đi!
Xích Mộc Vương thấy đối phương vắt con trai mình trên lưng ngựa, sống chết không rõ thì giận lắm.
- Để Phi nhi nói chuyện với Bổn vương.
Tần Vô Song thuận tay vỗ một cái:
- Cũng được!
Hạ Vũ Phi nặng nhọc nhấc đầu:
- Phụ vương!
Tim Xích Mộc Vương lại đau quặn, hét lớn:
- Thả!
Sau mệnh lệnh, các thiếu nữ trên xe ngựa đồng loạt bị đẩy xuống, tổng cộng có bảy, tám người. Tần Vô Song quét mắt qua một lượt, quả nhiên cũng có tỷ tỷ Tần Tụ trong đó. Sắc mặt Tần Tụ tái nhợt nhưng ánh mắt thì tràn đầy căm phẫn. Xích Mộc Vương thật giảo hoạt, hắn cố ý thả tất cả mọi người xem Tần Vô Song sẽ nói chuyện với ai. Từ đó có thể thăm dò ra lai lịch đối phương.
Một khi con trai được thả ra, thì sự trả thù của Xích Mộc Vương sẽ ào ào cuốn đến như bão lũ. Sự căm phẫn của hắn đã đến mức độ có dùng nước của cả tam giang ngũ hồ cũng không tẩy hết được!
Tần Vô Song chỉ cười nhạt, cũng không nói câu gì với ai.
- Cho họ mỗi người một con ngựa, một túi lương khô, 100 lượng vàng!
Xích Mộc Vương khoát tay, tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
- Các hạ, Bổn vương đã nhượng bộ đến vậy, bây giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa rồi?
Tần Vô Song mỉm cười gật đầu:
- Nếu như tất cả đều thuận lợi, nửa tháng sau Vương gia sẽ được đoàn tụ với lệnh lang.
Bộ mặt Xích Mộc Vương vặn vẹo run rẩy:
- Được, Bổn vương đợi ngươi nửa tháng nữa! Nếu như nửa tháng sau Phi nhi vẫn không về nhà thì ngươi cứ đợi đấy! Bổn vương không quản ngươi là quý tộc nào của Xích Mộc Lĩnh, Bổn vương thề sẽ khiến ngươi nhà tan cửa nát, tru di cửu tộc!
Tần Vô Song nét mặt bình thản, nhún nhún vai nói:
- Ta sẽ đợi!
Rồi lớn tiếng nói:
- Các cô nương, người bắt các cô là Xích Mộc Vương, người thả các cô cũng là Xích Mộc Vương! Các ngươi nhớ kỹ, tự do không phải dễ dàng có được, nếu muốn sống quay trở về với cha mẹ thì hãy đi mau!
Những cô nương đó vội vội vàng vàng rời đi, phần lớn đều biết cưỡi ngựa nhưng vẫn lóng ngóng một lúc mới leo lên được, nhanh chóng rời đi. Tần Tụ ngập ngừng nhìn Tần Vô Song rồi cũng không lưu lại lâu, phóng thẳng ra quan đạo.
Cô nghe thấy khẩu âm của người này khá quen nhưng đối phương rõ ràng đã cố ý thay đổi giọng nói. Trực giác cho Tần Tụ biết người đó có lẽ là đệ đệ Tần Vô Song. Nhưng trong tình cảnh này, Tần Tụ biết không nên nhận ngay, nếu không sẽ bị Xích Mộc Vương nhận ra thân phận thật của đệ đệ, hậu hoạn vô cùng.
Hai bên cứ giằng co như vậy, qua giờ ngọ Tần Vô Song đoán các cô nương đó sớm đã đi xa mới ha ha cười lớn:
- Xích Mộc Vương, ngươi không phải tiễn nữa. Cứ về nhà cầu nguyện cho nửa tháng sau không xảy ra sai sót gì đi. Nếu không thì…
Nói xong hắn thúc ngựa, quay người bỏ đi.
Xích Mộc Vương mặt đanh lại, khoát tay ngăn đám cao thủ gia tộc đang định đuổi theo lại.
- Vương gia, có nhìn ra không?
Cơ mặt Xích Mộc Vương không ngừng co giật run rẩy:
- Cô gái mặc đồ xanh, diện mạo xinh đẹp từ đâu tới?
- Hồi Vương gia, theo danh sách thì đến từ quận La Giang.
- Quận La Giang?
Mặt Xích Mộc Vương đanh lại, gay gắt truy hỏi:
- Họ gì?
- Họ Tần.
- Tần?
Xích Mộc Vương ngỡ ngàng, nét mặt đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, miệng lầm bầm:
- Họ Tần? Tần gia trấn Đông Lâm? Không lẽ là hắn?
- Tần Vô Song?
Lúc này những Trưởng lão trong gia tộc mới giật mình hiểu thì Xích Mộc Vương hung hăng vung cao roi ngựa, quát lớn:
- Điều tra cho ta. Điều tra triệt để! Tần gia trấn Đông Lâm! Bổn vương không khiến ngươi tan cửa nát nhà thề không làm người!
- Bẩm Vương gia, theo thông tin từ châu thành Nam Vân Châu thì Tần Vô Song đã từng đến làm khách ở Tây Môn Đại phiệt và đã mời tất cả các chủ tiệm vải, tiệm may trong Nam Vân Châu đến giúp hắn kiểm định một miếng vải.
- Bẩm Vương gia, theo thông tin của Tam thiếu gia từ Đế Đô thì Tần Vô Song không cùng họ hội kiến Võ Thánh đại nhân mà đã rời Đế Đô trước!
- Vương gia…
Tin tức không ngừng được đưa đến, tất cả mọi manh mối đều hướng về một nơi. Đối phương chắc chắn chỉ có thể là Tần Vô Song!
Tần Vô Song! Cái tên này Xích Mộc Vương nghe là đã không thấy thoải mái.
Con trai thứ ba Hạ Vũ Xung vốn dĩ đã cầm chắc Quán quân Thí luyện trong tay cuối cùng lại bị con hắc mã hoành thiên xuất thế cướp mất, đây là mối hận cũ!
Con trai cả muốn thu thập đủ 360 trinh nữ sinh năm mão tháng mão ngày mão giờ mão khắc mão hiến cho Cực Âm Lão Nhân làm quà tặng, khó khăn lắm mới tìm được một ít bây giờ lại bị phá hỏng, còn kéo thêm cả con trai thứ hai vào cuộc nữa, kẻ đó lại là Tần Vô Song.
Hận cũ chưa trừ, lại thêm thù mới! Nếu như bây giờ có thể lựa chọn, Xích Mộc Vương chỉ có một suy nghĩ duy nhất: khiến Tần gia trấn Đông Lâm biến mất hoàn toàn!
Đương nhiên, chuyện này liên quan đến rất nhiều thứ, Hơn nữa trong đợt Thí luyện lần này Tần Vô Song thể hiện rất xuất sắc, sớm đã là viên minh châu trong mắt chưởng thượng Võ Thánh Sơn - Võ Thánh đại nhân, người nổi tiếng của cả Bách Việt Quốc.
Muốn đối phó với hắn không thể trực tiếp đánh giết. Đang nghĩ đến đây thì một gã tâm phúc từ đâu chạy đến.
- Vương gia. Có Thánh chỉ tới!
Thánh chỉ? Xích Mộc Vương giật mình, sao lại có Thánh chỉ đến lúc này?
Xích Mộc Vương và đương kim Hoàng đế Bệ hạ vốn là huynh đệ cùng tộc. Tổ tiên được phong Vương tại Xích Mộc Lĩnh và tổ tiên của Hoàng đế Bệ hạ mặc dù không phải là anh em ruột nhưng cũng coi là huynh đệ cùng tộc. Trên danh nghĩa là huynh đệ cùng tộc nhưng lễ nghĩa quân thần vẫn không thể bỏ qua. Có Thánh chỉ đến, Xích Mộc Vương không thể chậm trễ, vội vàng chỉnh đốn trang phục, ra cửa nghênh tiếp.
Hàn huyên một hồi, viên thái giám truyền chỉ mới cười nói:
- Vương gia, nghe chỉ!
Xích Mộc Vương dẫn đầu đoàn người trong tộc, quỳ xuống nghênh chỉ:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…
Viên thái giám bắt đầu thỏ thẻ tuyên đọc Thánh chỉ.
Xích Mộc Vương lúc đầu còn cung cung kính kính không nói câu nào. Đến đoạn sau, càng nghe càng thấy có gì không đúng. Trong Thánh chỉ, Hoàng đế Bệ hạ hết lời ca ngợi đợt Thí luyện Võ đồng lần này, rồi phía sau lời văn đột ngột thay đổi, chuyển sang ca ngợi người Võ đồng giành ngôi Quán quân thuận tiện tỏ ý muốn phong thưởng.
Như vậy cũng chẳng sao, nhưng chuyện làm Xích Mộc Vương tức giận thật sự là nội dung tiếp theo. Thì ra lãnh địa phong thưởng cho tân Vương lần này đại bộ phận thuộc về Xích Mộc Lĩnh. Toàn bộ Nam Vân Châu, ngoài ra còn có toàn bộ một châu bên cạnh Nam Vân Châu, Thanh Thụ Châu. Địa giới của hai châu này toàn bộ đều được cắt ra từ lãnh địa của Xích Mộc Vương. Đương nhiên, Hoàng thất sẽ lấy những phần lãnh thổ khác của Hoàng thất bồi thường lại cho Xích Mộc Vương.
Nếu như không phải viên thái giám truyền chỉ vẫn còn ở đây thì có lẽ Xích Mộc Vương đã lớn tiếng chửi rủa rồi.
Viên thái giám đọc xong, cười tủm tỉm nói:
- Vương gia, Bệ hạ chính là có ý này, ngài tiếp chỉ đi!
Xích Mộc Vương trong lòng phẫn nộ những không dám thể hiện điều gì ra ngoài:
- Nguyện ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Ba tiếng vạn tuế này được hô qua kẽ răng, trong lòng thì đang thầm nguyền rủa Hoàng đế hàng trăm lần.
Viên thái giám đoán Xích Mộc Vương trong lòng chắc giận lắm nên cũng không dám lưu lại lâu, cẩn thận bồi thêm một nụ cười nói:
- Vương gia, tiểu nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, xin phép được quay trở về Đế Đô phục mệnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Vậy Bổn vương không tiễn nữa.
Xích Mộc Vương lạnh lùng nói.
Viên thái giám vừa bước ra cửa, hắn đã giáng một đấm mạnh xuống ghế.
Rắc, rắc, rắc! Chiếc ghế gỗ vỡ thành mấy mảnh, đổ sụp xuống.
- Tần Vô Song, lại là Tần Vô Song!
Xích Mộc Vương nở nụ cười giận dữ, máu nóng trong lòng đã lên tới cực điểm.
Hắn biết, Thánh chỉ này chưa chắc là ý của Hoàng đế Bệ hạ mà là đến từ Võ Thánh Sơn. Hay nói một cách khác, ý đồ của Võ Thánh Sơn đã rất rõ ràng, muốn nâng cao cỗ xe Thí luyện Võ đồng.
Đợt Thí luyện Võ đồng này do Đại chủ quốc tổ chức cho các Công quốc tiến hành, ý nghĩa sâu xa. Xích Mộc Vương tự hỏi, nếu theo cục diện hiện tại, cho dù hắn có là Vương một Lĩnh thì cũng không tiện đối phó với Tần Vô Song.
Nhưng mà, thù cũ hận mới chất chồng, bây giờ lại phải cắt lãnh địa của mình cho hắn, đây không phải là điều mà Xích Mộc Vương có thể đón nhận một cách nhẹ nhàng được!
- Vương gia, lão phu đây có một kế!
Người nói là Đại Trưởng lão, một trong Tứ Đại Trưởng lão Cửu đẳng của gia tộc.
- Đại Trưởng lão, có kế gì?
Xích Mộc Vương vội vàng hỏi.
- Vương gia, những trinh nữ này đều là thứ mà Cực Âm Lão Nhân cần để luyện Tiên Thiên Tà Công. Chuyện này, Xích Mộc Lĩnh ta không tiện ra mặt đối phó với Tần gia. Mà kẻ phá hoại Cực Âm Lão Nhân luyện công lại là con cháu Tần gia. Nếu như báo chuyện này cho Cực Âm Sơn ở Đế quốc Đại La tin rằng Cực Âm Lão Nhân sẽ rất giận. Mượn đao giết người… vị trên Võ Thánh Sơn cũng không thể ngăn Cực Âm Lão Nhân được.
Xích Mộc Vương trầm tư một lúc nhưng rất nhanh chóng thể hiện ý đồng tình với chiêu mượn đao giết người của Đại Trưởng lão. Với địa vị của Cực Âm Lão Nhân ở Đế quốc Đại La thì giết một tên con cháu của một Công quốc có khác gì giết một con chó.
Công quốc của Đế quốc Đại La lớn nhỏ có mười mấy nước. Chỉ là Quán quân Thí luyện của một Công quốc trong mắt một cường giả như Cực Âm Lão Nhân hoàn toàn không có giá trị nhắc tới. Nếu như có giết thì bên Đế quốc Đại La chuyện nặng nhẹ được mất có lẽ chỉ có quyền thỏa hiệp mà thôi. Hoàng thất của Đế quốc Đại La không thể vì chút chuyện này mà trở mặt với Cực Âm Lão Nhân. Kế này quả thật rất tuyệt!
Nếu như Cực Âm Lão Nhân chịu ra tay, dù ông không đích thân xuất mã thì cũng chỉ cần tùy tiện cử vài tên đệ tử kiệt xuất là đã có thể nhẹ nhàng biến Tần gia thành bình địa rồi!
Nghĩ đến đây, trong mắt Xích Mộc Vương chỉ còn lại sự hiểm ác.
Đúng là kế này. Mượn đao giết người, một mũi tên trúng nhiều đích. Không chỉ nhổ cái gai Tần Vô Song ra khỏi mắt mà còn có thể thuận lợi đưa con trai thứ ba là Hạ Vũ Xung vào vị trí võ tu giới của Đế quốc!
Vị ở Võ Thánh Sơn kia? Ha ha, dù có là Tiên Thiên cường giả nhưng ai mà biết được, ông ta già rồi, đã đến lúc phải tìm người kế nghiệp rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất