Một, từ bỏ việc tấn công Bách Việt Quốc, dừng tay tại đây! Hai, tiêu diệt tên này, mãi mãi tuyệt hậu. Cách chọn thứ nhất, Dịch Trần Tử không can tâm, hắn mưu đồ Liên Hoa Sơn của Bách Việt Quốc không phải một hai ngày, nếu thế sự không thành, cho dù là dư luận ở bản quốc, hay là dư luận giữa các đồng minh đều sẽ chia mũi nhọn vào việc này.
Nếu từ bỏ thì Đệ nhất Võ Thánh hắn sẽ rất mất mặt, tất cả toan tính của Tây Sở Quốc sẽ hỏng, đây tuyệt không phải là cục diện hắn muốn thấy.
Do vậy, hắn quyết định liều mạng giết tên tiểu tử này, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.
- Tiểu tử, lão phu thừa nhận, ngươi trẻ tuổi, có tu vi thế này quả là không dễ. Nhưng nếu ngươi cảm thấy có thể áp chế Tây Sở Quốc ta, mưu toan thay đổi vận mệnh của hai nước thì ngươi đã nhầm rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Nói xong, mặt lạnh tanh, chuỗi nhuyễn đao liên tục chém tới trước mặt Tần Vô Song.
Ý định của Dịch Trần Tử rất rõ ràng, phải dựa vào lực lượng Tiên Thiên mà mình tu luyện trăm năm, dùng lực trưởng giết chết đối phương. Sở trường của Dịch Trần Tử chính là thắng về lâu dài.
Hai người đánh nhau từ buổi chiều cho đến khi màn đêm buông xuống.
Màn đêm xuống, ngươi đuổi theo ta, qua qua lại lại, đánh đến sớm tinh mơ.
Cục diễn vẫn là giằng co, ai cũng không thể đánh bại đối phương, ai cũng không thể chiếm được tiên cơ mang tính quyết định. Tần Vô Song càng đánh càng bình tĩnh, hắn biết, tâm thái của Dịch Trần Tử đã bắt đầu thay đổi. Sự uy hiếp của mình đã bắt đầu có hiệu quả.
Thiên Vân Quan.
Tia nắng ban mai đã xuất hiện, mặt trời cũng đã lên. Bên phía Tây Sở Quốc, đội tiên phong năm mươi nghìn nhân mã đã bắt đầu đến, đã bắt đầu tập hợp chờ lệnh tấn công của Chủ tướng. Lúc này, một màn trước mắt hoàn toàn không giống với tưởng tượng. Theo ước định, Võ Thánh đại nhân Tây Sở Quốc sẽ yểm trợ cho bọn họ công thành, giết tên đầu sở bên địch.
Nhưng lúc này, quan khẩu Bách Việt Quốc phòng ngự nghiêm mật, giáp trụ tiên minh, đao thương sáng ngời, chắc chắn đã có chuẩn bị ác chiến.
- Võ Thánh đại nhân chẳng lẽ vẫn chưa tới?
Tên Chủ tướng nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn sang hai tên Phó tướng, đường đường là Võ Thánh đại nhân mà lại thất hẹn.
- Chủ tướng, có lẽ Võ Thánh đại nhân đã ẩn nấp đâu đó, chúng ra phát lệnh công thành trước, Võ Thánh đại nhân chắc chắn sẽ theo sau.
- Ân, quan khẩu này dễ thủ khó công, nếu không có Tiên Thiên cường giả tiến công, giết chết tên đầu sỏ, tăng thêm ý chí chiến đấu, sợ rằng sẽ khó tấn công, chi bằng đợi thêm một chút.
Lúc này, Hạ Thiên Bảo trên quan chợt quát lớn.
- Lũ chuột nhắt Tây Sở Quốc, đã đến rồi sao còn không lên phía trước? Ha ha, hay là đợi Võ Thánh hộ quốc Tây Sở Quốc các ngươi? Không ngại nói cho các ngươi biết, lão già Dịch Trần Tử đã bị Tiên Thiên cường giả của Bách Việt Quốc ta giết chết rồi!
Đội tiên phong của Tây Sở Quốc nghe thấy vậy, quay sang nhìn nhau, hiển nhiên là đều không tin.
Nhưng đối phương nói như vậy, cho thấy Võ Thánh đại nhân chắc chắn đã đến, nhưng đã đến rồi mà quan khẩu này lại yên tĩnh như vậy, mà tên đầu sỏ địch vẫn không sao cả, vẫn ở đây diễu võ dương oai, lẽ nào Võ Thánh đại nhân vẫn chưa ra tay?
Một chút do dự, trong đầu xuất hiện một nỗi sợ, nỗi sợ này đối với đội quân chuẩn bị công quan mà nói, lại là chí mạng.
Công quan, cần phải có dũng khí, cần phải có khí thế tiến lên phía trước.
Mà họ do dự, khí thế sẽ bắt đầu giảm xuống, lại thêm sợ sệt thì khí thế sẽ tự nhiên giảm nhanh chóng.
- Chủ tướng! Hạ lệnh đi! Không tấn công, sĩ khí sẽ tuột dốc!
Một Phó tướng lo lắng nói.
- Đúng vậy, mặc dù không có Tiên Thiên cường giả mở đường, những anh hùng chúng ta, ai cũng có thể chiến đấu, còn sợ không tấn công được một Thiên Vân Quan nhỏ bé này sao?
Chủ tướng trầm ngâm một lát, lòng suy nghĩ:
- Không có Tiên Thiên cường giả, tấn công Thiên Vân Quan này, e rằng không biết phải trả giá bao nhiêu tính mạng, những quân sĩ này đều do một tay ta lập công mà có, không dễ gì giành được cơ hội tiên phong, nếu không nhân cơ hội lấy được Thiên Vân Quan này, không có công lao, không có chiến tích thì không thể đạt được công danh, thì đừng nói đến việc thăng chức.
Từ cổ nhất tướng công thành vạn cốt khô! Chủ tướng vừa nghĩ đến đây, liền quất roi ngựa, quát:
- Toàn quân chuẩn bị, lập tức công quan!
Lệnh vừa hạ, toàn quân hành động.
Cờ vừa giơ lên, trong đội quan ra một loạt Cung tiễn thủ, tập trung chuẩn bị, chỉ đợi Chủ tướng hạ lệnh, vạn tiễn cùng bắn, bắn lui lính bảo vệ quan khẩu. Sau đó bắc thang công thành.
Yếu quyết công quan này, thứ nhất phải quả cảm, tốc độ, đội tiên phong công thành phải không sợ chết, dũng cảm tiến lên.
Chiến đấu công quan, phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài thời gian càng ảnh hưởng đến sĩ khí của bên tấn công, vì vậy sau khi chuẩn bị xong hết, Chủ tướng giơ cờ hạ lệnh:
- Bắn!
Đột nhiên ngoài quan khẩu, một tiếng thét dài cuồn cuộn đến, tiếng hét này như sấm bay nhanh, khí thế uy mãnh. Nhất thời, dường như trời đất đảo khuynh, phong vân biến sắc.
Quân bảo vệ Thiên Vân Quan nghe thấy tiếng hét dài đều rất vui mừng. Họ đều nghe ra giọng của người này chính là Tiên Thiên cường giả thần bí hôm qua đã đối kháng với Dịch Trần Tử.
Cả tối qua mất tích không thấy, lúc này đột nhiên xuất hiện, lẽ nào vị cường giả thần bí này thực sự đã giết được Dịch Trần Tử sao?
Tiếng hét chưa kịp dứt, đột nhiên có hai tiếng hét xuyên rừng qua.
- Võ Thánh đại nhân?
Chủ tướng hiển nhiên là nhận ra người đằng sau, chính là khuôn mặt tinh sáng của Dịch Trần Tử, khoát tay, ngăn chặn Chủ tướng hành động, quát:
- Khoan hãy tấn công?
Tên Chủ tướng nghe thấy Võ Thánh đại nhân lên tiếng, liền hạ cờ xuống, xuống ngựa hành lễ:
- Tiểu tướng bái kiến Võ Thánh đại nhân!
- Đứng dậy đi!
Dịch Trần Tử nhìn Thiên Vân Quan, khuôn mặt cuồng nhiệt và bức thiết, sau Thiên Vân Quan, chính là Liên Hoa Sơn mà Tây Sở Quốc hắn muốn chiếm từ lâu. Chỉ cần đại quân phá được quan khẩu này thì Liên Hoa Sơn sẽ là của Tây Sở Quốc. Nhưng trước mắt là một chướng ngại lớn.
Quay người nhìn đội tiên phong, rồi lại nhìn Tần Vô Song, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, chỉ cần ta hạ lệnh, Thiên Vân Quan của Bách Việt Quốc ngươi chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi ba ngày.
- Thế sao? Chỉ cần ta muốn, cái đầu Hoàng đế Tây Sở Quốc ngươi cũng không giữ được đến ba ngày.
Dịch Trần Tử hắng giọng:
- Vậy xem ai không chống đỡ nổi đến ba ngày!
Khoát tay nói với Chủ tướng:
- Lập tức chuẩn bị, toàn lực tấn công! Không lấy được quan khẩu này! Chém!
- Vâng!
Tần Vô Song cười như không cười, khổ chiến một đêm mà cũng không giết được Dịch Trần Tử. Dịch Trần Tử cũng không có cách giết hắn.
Hắn vốn tưởng rằng, có thể thay đổi tính kiêu ngạo của lão già này, nhưng không ngờ lão lại cố chấp như vậy, nhưng cũng không sợ, đột nhiên lấy trong tay áo ra một vật rất sáng:
- Dịch Trần Tử, trước khi hạ lệnh công quan, chi bằng xem vật này đã?
Một lệnh bài cổ, mặt trên khắc bốn chữ rồng bay phượng múa
"Đại La Quốc Sĩ"! Đại La Quốc Sĩ Lệnh?
Dịch Trần Tử mắt như không còn nhìn thấy gì, lồng ngực như vừa bị đâm mạnh, đau đớn không thôi, Dịch Trần Tử có cảm giác tối sầm trước mắt, ngẩng đầu nhìn Liên Hoa Sơn đằng sau Thiên Vân Quan, trong lòng không cam tâm và chua sót, tất cả những ý định những dã tâm như hóa thảnh ảo mộng.
Đại La Quốc Sĩ Lệnh! Hiệu lệnh Công quốc, ai dám không theo! Vật này nghĩa là gì? Sự có mặt người này ngang bằng với sự có mặt của Hoàng đế Đế quốc Đại La, gặp Hoàng đế Đế quốc Đại La cũng không phải hành lễ. Cũng có nghĩa là, tên tiểu tử này có quan hệ mật thiết với Tinh La Điện, là Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, cũng có nghĩa là người này đến bất kỳ Công quốc nào cũng có thể hoành hành! Nhân vật như vậy lại xuất thân từ Bách Việt Quốc? Điều này thật làm cho Dịch Trần Tử không thể hiểu nổi, nhưng sự thực trước mắt không thể không làm hắn đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Hắn có thể không nhìn đến tất cả cường giả Bách Việt Quốc, có thể không nhìn đến tiềm lực của Tần Vô Song và thực lực không phân cao thấp với hắn, nhưng tuyệt đối không thể không nhìn đến Đại La Quốc Sĩ Lệnh.
Quay người, vẻ mặt hiu quạnh dường như đã già đi cả trăm tuổi, khẩu khí đầy nuối tiếc:
- Truyền lệnh của lão phu, lập tức rút quân!
Rút quân, hai chữ vừa nói ra, trên Thiên Vân Quan lập tức hoan hô nhảy nhót, năm vạn quân tiên phong lại trừng mắt ngẩn người. Sao lại như thế này? Họ đã chuẩn bị tấn công, sao Đệ nhất Võ Thánh vừa mới hiệu lệnh công thành, lập tức đã hạ lệnh rút quân?
Chẳng lẽ, lệnh bài quái quỷ đó, thực sự đáng sợ như vậy?
Dịch Trần Tử thấy Chủ tướng và Phó tướng ngẩn ra ra con gà ngốc, tức giận, quát:
- Truyền hiệu lệnh của ta, lập tức rút quân, tất cả đội quân, trở về lạnh địa của mình, từ bỏ trận chiến này.
Bốn chữ
"từ bỏ trận này" vừa nói ra, Dịch Trần Tử toàn thân dường như mất hết sinh khí, nhìn Tần Vô Song, chua sót hỏi:
- Cậu thiếu niên, lão phu chỉ có một câu hỏi, rốt cục cậu là ai?
- Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Tần Vô SongQ
- Tần Vô Song?
Dịch Trần Tử đã từng nghe cái tên này, chẳng lẽ là Tần Vô Song được Nhị Điện chủ Tinh La Điện thu làm môn đệ? Tin tức này đã truyền đi khắp nơi, nhưng tin tức Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả là không mấy ai biết. Dịch Trần Tử nghĩ đến đây, liền hiểu ra điều gì, chua sót không thôi, tự than thở:
- Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên!
Nói xong, chắp tay, không nói nửa chữ, đi vào rừng sâu mất dạng. Tần Vô Song biết, thái độ của Dịch Trần Tử như vậy coi như là đã nhận thua, lập tức quát lớn:
- Dịch Trần Tử đã lui, các ngươi vẫn còn đứng ở đây, hay là còn muốn ăn bữa sáng?
Các tướng lĩnh đội tiên phong nghe thấy gã thiếu niên này đến từ Tinh La Điện, ai cũng toàn thân mềm nhũn, chỉ hận là không có sức lực để chạy.
Cờ hạ, năm vạn quân trong nháy mắt đã chạy sạch sẽ. Trên quan khẩu, tiếng hoan hô như sấm, vô cùng sung sướng.
Bất ngờ, việc này thật là bất ngờ! Những quân giữ quan này tín niệm rằng đã ôm sẵn cái chết, thật không ngờ, tai họa này lại tiêu như vô hình.
Mà người khử tai họa này lại là Vô Song Hầu trong tin đồn.