- Tự cắt ba ngón tay chưa phải đã xong.
Truân Trung Trì cười lạnh lùng, thân hình lướt nhẹ như khói đến trước mặt ba kẻ kia, ngón tay vung lên lướt trên người Dịch Trần Tử và ba kẻ kia như chuồn chuồn đạp nước, rồi Truân Trung Trì lại trở về đứng chỗ cũ, giống như chưa hề chuyển động.
Chúng chỉ cảm thấy như có một sức mạnh thần bí nào đó đi vào trong người, nhưng không thể nói rõ ràng được.
Truân Trung Trì nói lạnh lùng:
- Ta vừa rồi đã trồng Tý Ngọ Vu Hồn Chỉ vào trong người các ngươi. Nghe tên là hiểu rồi. Hàng ngày, trong hai canh giờ Tý và Ngọ, các ngươi phải nếm mùi vị như bị hàng vạn con kiến cắn xé. Cảm giác này không dễ chịu cho lắm, nhưng không lấy mạng các ngươi đâu. Sau ba năm, nếu thật sự đã có ý hối cải, có thể đến Tinh La Điện xin thuốc giả. Trong ba năm này, mỗi ngày phải chịu đựng đau đớn trong hai canh giờ Tý Ngọ, đây là cái giá các ngươi phải trả cho sự ngu xuẩn của mình. Không được oán trời oán người!
Bốn kẻ bọn chúng đều lạnh run rẩy cả người, nhưng một chút vẻ oán hận cũng không dám thể hiện. Truân Trung Trì nói thế nào thì chúng nghe như thế. Truân Trung Trì làm gì thì chúng chịu như vậy. Nếu không, chỉ cần có nửa ý không chịu, e là Truân Trung Trì động một ngón tay thôi là chúng lập tức bỏ mạng tại chỗ.
Truân Trung Trì nói xong mỉm cười hỏi Tần Liên Sơn:
- Tần Vương gia, lão phu xử lý như vậy ngươi thấy sao?
- Điện chủ đại nhân nhân từ khoan hồng, Liên Sơn khâm phục!
Tần Liên Sơn đương nhiên không có điều gì dị nghị.
Có thể nói bọn Dịch Trần Tử lúc này hối hận tím hết cả ruột gan rồi. Sai lầm một bước mà hậu quả thế này, đây còn là Truân Trung Trì đại thiện tâm không hạ độc thủ, nếu không chúng có chết cũng chẳng có chỗ kêu oan.
Truân Trung Trì đã nói, dù Tần Vô Song sống hay chết, Tần gia vẫn là thế lực thuộc dòng chính của Thanh Vân Điện, không kẻ nào được chèn ép. Kẻ nào chèn ép chính là tuyên chiến với Thanh Vân Điện!
Nếu đổi lại là người khác nói câu này chưa chắc có hiệu quả, nhưng Truân Trung Trì đích thân nói ra thì đều có tác dụng hơn bất cứ Thánh chỉ nào. Bọn Dịch Trần Tử lúc này, đừng nói đến báo thù, chỉ cầu cho Tần gia đừng nhớ thù này là chúng đã tạ ơn trời đất lắm rồi! Nếu không thì dù hôm nay thoát nạn không chết thì e Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc đều sẽ có số phận vô cùng thê thảm.
Biến thành Nô Quốc… Một khi cảnh này thành hiện thực thì chúng sẽ là tội nhân thiên cổ của quốc gia mình!
Truân Trung Trì phất tay áo:
- Thôi được rồi, các ngươi có thể cút đi. Nhớ đấy, mỗi ngày hai giờ Tý Ngọ, khi Vu Hồn Chỉ phát tác, hãy suy nghĩ đến lời cảnh cáo của lão phu! Hi vọng các ngươi không coi đó là lời gió thoảng bên tai. Đối với các ngươi mà nói, đó tuyệt đối là tai họa!
Những lời qua quýt đó lại khiến bọn Dịch Trần Tử lại toát mồ hôi lạnh, Dịch Trần Tử nói:
- Điện chủ đại nhân ở trên cao, Dịch Trần Tử ta nếu có ý định phản phúc ông trời sẽ giáng sét đánh chết!
Truân Trung Trì lại phất tay áo đánh bay bốn kẻ kia ra khỏi hậu viện.
Dịch Trần Tử mông rơi vừa chạm đất, mặc kệ cả uy nghiêm của Võ Thánh, đầu không dám ngoảnh lại đã cắm cổ chạy đi, chỉ mong lập tức trở về Tây Sở Quốc, từ giờ không dám nghe ngóng bất cứ tin tức gì liên quan đến Bách Việt Quốc nữa.
Chỉ vài hành động tùy ý đó của Truân Trung Trì đã phá hủy hoàn toàn thần kinh của Dịch Trần Tử, lột sạch tôn nghiêm Đệ nhất Võ Thánh của hắn.
Tần Liên Sơn nhìn thấy vậy trong lòng thở dài. Đây chính là cường giả, chỉ động ngón tay thôi đã khiến cường giả của Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc chạy vãi cả ra quần.
Truân Trung Trì dường như hoàn thành xong một việc đơn giản, tiến lại nơi Tần Vô Song ẩn cư, cười nói:
- Vô Song, ta xử lý như vậy, con có thấy sảng khoái không?
Tần Vô Song cũng cười, nói:
- Sư phụ làm chủ, đệ tử nào dám nói khác? Hơn nữa, sư phụ nhìn vấn đề theo góc độ của Tinh La Điện, đệ tử cũng có thể hiểu được. Với cao độ của sư phụ, giết vài kẻ như vậy quả thực có phần hạ thấp thân phận, đệ tử hiểu. Đợi sau khi cơn sóng gió này qua đi, một tên Dịch Trần Tử nhỏ bé, đệ tử cũng có thể dễ dàng xử lý!
Truân Trung Trì khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, nếu Dịch Trần Tử biết con chưa chết e là sẽ hối hận đến tím tái ruột gan. Vô Song, nếu con đã ẩn cư, chi bằng hãy ẩn nhẫn thêm một thời gian. Ta về Tinh La Điện sẽ báo lên Đại Điện chủ. Như vậy thì trong cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc, con sẽ là kỳ binh, con nghĩ sao?
Ban đầu Tần Vô Song không muốn lộ diện, nhưng cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn biết các nơi phản ứng ra sao với cái tin hắn chết, chứ không nghĩ tới cuộc thi đấu kia.
Hắn không kìm được hỏi:
- Sư phụ, vì chuyện Bích Phù Sơn mà lần này chúng ta đã kết oán với Đế quốc Thiên Trì, cuộc thi đấu này có thể tiến hành thuận lợi hay không?
Truân Trung Trì cười:
- Kết oán thì kết oán, chỉ cần chưa động binh đao, cuộc thi đấu giao lưu này vẫn có thể tiếp tục. Đây là truyền thống nhiều đời của ba Đế quốc Trung phẩm phía Đông. Chính nhờ có chuyện lần này, có lẽ cuộc đấu sẽ có phần thú vị hơn.
Tần Vô Song nghĩ một chút cũng hiểu, hình như kiếp trước ở Địa Cầu, những nước lớn kiềm chế lẫn nhau, thường xảy ra xung đột, nhưng nếu không thực sự khai chiến thì sự giao lưu giữa các bên căn bản không bị ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ là trong đó có rất nhiều vấn đề.
- Vô Song, nay con đã là Trung Linh võ giả, đây là một tin tốt, là điểm mấu chốt để Tinh La Điện chúng ta chiến thắng. Trong những người trẻ tuổi của ba Đế quốc Trung phẩm, hiện nay chưa nghe nói có đệ nhất tông môn của nước nào có cục diện tốt Song Tinh tỏa sáng như Tinh La Điện chúng ta! Do đó mà lần này trong cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc, tuy do Đế quốc Thiên Trì tổ chức nhưng chúng ta vẫn có hi vọng lớn!
Truân Trung Trì nói đến đây thì ánh mắt tràn đầy hi vọng. Dù gì mấy lần giao lưu gần đây, Đế quốc Đại La không có thành tích gì lớn lắm, thậm chí có thể nói là có phần xấu hổ. Đặc biệt là ở những cuộc thi đấu do Đế quốc Thiên Trì tổ chức, lần nào Đế quốc Đại La cũng về bét.
Do đó mà lần này trước cuộc thi đấu, ngay Trác Bất Đàn cũng không quá kỳ vọng, chỉ hi vọng không đứng bét nữa, không kém hai nước kia quá xa. Nhưng nay vì có con hắc mã Tần Vô Song này, mọi thứ đã khác rồi.
- Sư phụ, trong ba Đế quốc Trung phẩm phía Đông trừ Đế quốc Đại La chúng ta có Tinh La Điện ra, Đế quốc Thiên Trì có Thiên Cơ Tông, thế đệ nhất thế lực Đế quốc Đan Dương là gì?
- Đệ nhất thế lực của Đế quốc Đan Dương? Tên là Long Hổ Môn, chia ra Long Môn và Hổ Môn. Nhân tài đời nào cũng có, thực lực rất mạnh, không hề thua kém Tinh La Điện chúng ta, cũng không kém Thiên Cơ Tông chút nào. Ba Đại tông phái này có thể nói là thế lực mạnh nhất của vùng phía Đông nhỏ bé của Đại lục Thiên Huyền này. Thường thì các đại Đế quốc khác sẽ không can thiệp vào chuyện của khu vực này. Đây là thỏa thuận ngầm từ xưa đến nay.
Có nghĩa là, phần phía Đông Đại lục Thiên Huyền do ba đại Đế quốc này nắm giữ, các thế lực khác không thể xông vào, cũng rất khó nhúng tay vào.
Nguồn: http://truyen360.comVà ba đại Đế quốc ở phía Đông cũng không can thiệp vào chuyện ở các khu vực mà các Đế quốc khác chiếm cứ. Hai bên không can thiệp nội bộ của nhau.
Do đó mà ba nước phía Đông dù là giao lưu hữu nghị hay chiến đấu, bình thường, các thế lực khác không can thiệp, nếu không sẽ bị coi là phá vỡ quy tắc.
- Long Hổ Môn, Thiên Cơ Tông…
Tần Vô Song lẩm bẩm hai cái tên, bỗng hỏi:
- Sư phụ, hai thế lực này, kẻ mạnh nhất chắc cũng là Cao Linh võ giả?
Truân Trung Trì thở dài:
- Về lý thuyết thì là vậy, nhưng ta nghe nói, Đại Long đầu của Long Hổ Môn mấy năm trước có tin đồn đã đột phá lên Linh Võ Đại viên mãn, không biết gần đây thế nào.
- Linh Võ Đại viên mãn? Nếu là như thế thì không phải đã thăng lên làm Đế quốc Thượng phẩm rồi sao?
Tần Vô Song thắc mắc.
- Không, Đế quốc Thượng phẩm cố nhiên cần phải có Linh Võ Đại viên mãn trấn giữ, nhưng mà Đế quốc Thượng phẩm bình thường không chỉ có một Linh Võ Đại viên mãn. Đế quốc Thượng phẩm là cấp bậc cao nhất trong các quốc gia nhân loại mà chúng ta có thể hiểu biết trong lĩnh vực này. Do đó, muốn thăng cấp lên Đế quốc Thượng phẩm không đơn giản chỉ cần có một Linh Võ Đại viên mãn là được, còn phải tham khảo thực lực ở nhiều phương diện khác nữa.
Truân Trung Trì nhấn mạnh:
- Quan trọng nhất là nhất định phải được sự công nhận của các Đế quốc Thượng phẩm khác. Kẻ nào dám tự ý xưng là Thượng phẩm, chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự liên thủ chinh phạt của các Đế quốc Thượng phẩm khác.
- Phức tạp vậy sao?
- Phức tạp vậy đó!
Truân Trung Trì thở dài:
- Ba Đế quốc Thượng phẩm đâu có muốn xuất hiện thêm một Đế quốc Thượng phẩm khác nữa? Đối thủ, đương nhiên càng ít càng tốt. Vì thế mà mấy trăm năm nay cũng không xuất hiện thêm Đế quốc Thượng phẩm mới.
Khẩu khí của Truân Trung Trì bỗng có phần cảm khái:
- Đương nhiên, dù là ba Đế quốc Thượng phẩm thì sao chứ? Cũng chỉ là sự tồn tại mạnh nhất trong các quốc gia của nhân loại mà thôi. Ở trên Đại lục Thiên Huyền này, vẫn không xếp vào hạng có thế lực được. Những địa bàn mà chúng ta chiếm cứ, nói khó nghe chút thì là những chỗ dư thừa của các thế lực lớn bỏ lại. Những điều này khi con mới nhập môn ta cũng đã nói qua rồi.
Đúng là vấn đề này Tần Vô Song đã nghe Truân Trung Trì nói qua.
- Sư phụ, theo như sư phụ nói thì cả Đại lục Thiên Huyền này có thể nói là cường giả nhiều như lá mùa thu rồi. Nhưng không biết mạnh nhất là cấp bậc nào?
- Mạnh nhất sao? Cái này ta cũng không biết.
Truân Trung Trì cười khổ:
- Nhưng trong các quốc gia nhân loại, nếu muốn thăng cấp lên Đế quốc Thượng phẩm chỉ dựa vào Võ Linh Đại viên mãn là chưa đủ. Nếu có một vị cường giả đột phá Võ Linh Đại viên mãn, tiến vào cảnh giới hòa nhập vào hư không như trong truyền thuyết, gọi là Hư Võ Cảnh… Dù chỉ là Sơ Hư Võ Cảnh thì cũng áp đảo mọi thứ. Dù tự phong là Đế quốc Cực phẩm, vượt lên trên cả ba Đế quốc Thượng phẩm thì chúng cũng chẳng dám có ý kiến gì.
- Hòa vào hư không? Hư Võ Cảnh?
Tần Vô Song hít sâu một hơi, đây là điểm đột phá của Linh Võ Cảnh, một cảnh giới mới sao?