Khí Trùng Tinh Hà

Chương 431: Vị khách đáng ghét

Cô Đơn càng cười lớn, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu nhị thì càng khoái trá.
Tần Vô Song cũng là bất đắc dĩ, hắn biết Cô Đơn luôn như vậy, không chịu thiệt nổi một đêm, trong lòng buồn bực, nếu không phát tiết sẽ vô cùng khó chịu. Làm loạn một trận như vậy cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đương nhiên, làm loạn như vậy thì không thể ở được nữa rồi, chỉ có thể tìm nhà trọ khác. Bao Bao cười nói:
- Lão Nhị, không nhận ra bây giờ huynh cũng biết động não đấy.
Tử Điện Phần Diễm nhếch miệng đắc ý, tiến về phía trước, lưng thẳng ngực ưỡn, miệng cười nói:
- Ta luôn biết động não, được chứ.
Tìm một nhà trọ khác, ba người lập tức đã sắp xếp thỏa đáng.

Tên sai vặt tên Câu Tử kia đang bẩm báo tin tức mà chúng tìm hiểu được với Đường chủ.
- Tiêu Đường chủ, chúng ta đã thấy rất rõ ràng, tên đó đổi trang bị trước cửa tiệm. Lấy đồ vật trong túi hành lý cho vào một Không gian Giới chỉ, sau đó lấy túi hành lý đi cầm.
Câu Tử kể hết những gì hắn thấy, tường thuật tỉ mỉ một lần.
- Tên đó là ai?
Tiêu Đường chủ tướng mạo nho nhã, ăn mặc như một nho sĩ, nhưng khi con mắt hắn chuyển động vẫn lộ ra ánh mắt ác độc.
- Là ba thanh niên, nhiều nhất cũng chưa đến hai mươi lăm tuổi, còn có một thiếu niên, chắc chắn không đến hai mươi lăm tuổi.
Câu Tử nhíu mày hình dung. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm của hắn, những tên này hẳn là hậu sinh xuất thân từ nông thôn, có lẽ trong nhà có ít của cải, ra ngoài làm trò, cho nên trong mắt hắn những người như vậy là những con dê béo.
- Các ngươi không bị chúng phát hiện chứ?
Tiêu Đường chủ thận trọng hỏi.
- Ài, Đường chủ đại nhân, người không phải không biết, chúng ta ngầm quan sát ở vách tường, ở góc đó, chỉ có chúng ta nhìn thấy chúng, chúng vốn không thể thấy chúng ta.
Câu Tử tỏ ra rất tự tin.
Tiêu Đường chủ gật gật đầu:
- Có Không gian Giới chỉ, quả là con dê béo, nhưng trước khi chưa biết rõ thân phận của chúng, chúng ta chỉ có thể cướp, không thể giết.
Câu Tử ngoan ngoãn gật đầu:
- Tiêu Đường chủ, có cần báo cho Bang chủ không? Hay là đích thân người ra tay?
Tiêu Đường chủ cười nhạt:
- Chút chuyện nhỏ đâu cần kinh động đến Bang chủ, ta đi là được rồi. Chuyện này, ngươi và Bưu Tử phải kín mồm kín miệng.
Nếu là người trong giang hồ, Tiêu Đường chủ có lẽ sẽ đi thỉnh giáo Bang chủ. Nhưng theo tin tình báo, đối phương vốn là hậu sinh xuất thân từ nông thôn, khó tránh Tiêu Đường chủ muốn ra oai, bỏ qua Bang chủ, một mình hành động. Hắn đã mong muốn có Không gian Giới chỉ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa đạt được, cơ hội trời ban thế này sao có thể bỏ qua. Nguồn: http://truyen360.com
Câu Tử là tâm phúc nhiều năm của Tiêu Đường chủ, tâm lĩnh thần hội, biết Tiêu Đường chủ muốn nuốt gọn món làm ăn này, lập tức thức thời nói:
- Đường chủ đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ kín miệng.
Tiêu Đường chủ rất hài lòng:
- Hai người các ngươi đều là tâm phúc của ta. Sau khi việc thành, ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.
Trong mắt Câu Tử lóe lên một tia sáng đắc ý:
- Đa tạ Đường chủ đại nhân!
Tiêu Đường chủ gật đầu:
- Được rồi, việc không thể trì hoãn, chúng ta đi xem xem, đừng để Bưu Tử làm mất dấu chúng.
Câu Tử nói:
- Đường chủ đại nhân, Bưu Tử rất biết theo dõi, sẽ không mất dấu đâu. Ba tên đó cũng không phải người trên giang hồ, bằng không cũng không thể lưu lạc đến đây…
Tiêu Đường chủ nghiêm mặt nói:
- Không cần biết có phải là người giang hồ hay không, chúng ta không thể xem thường, ở Thiết Mộc Châu Thành, bang Thanh Thụ chúng ta có thể hô phong hoán vũ, nhưng nếu chúng ra khỏi địa bàn thế lực của chúng ta thì không dễ làm rồi, hoặc là bị các thế lực mạnh khác để ý thì miếng thịt trong miệng cũng phải nhả ra thôi.
Bang Thanh Thụ cũng được xếp trong các bang lớn ở Thiết Mộc Châu, nhưng không phải là mạnh nhất, chỉ có thể coi là bá chủ một phương ở Châu thành. Tiêu Đường chủ này chỉ là một Đường chủ. Trên hắn còn có Trưởng lão Hộ pháp, trên nữa còn có Bang chủ, bởi vậy địa vị của hắn không được tính là cao tầng trung tâm của bang Thanh Thụ.
Cũng chính vì vậy, nhiều lúc hắn rất thiếu thốn, ví dụ như Không gian Giới chỉ, hắn đã khao khát bao lâu nay mà chưa từng có được. Vì vậy, lần này hắn quyết chí phải có được miếng thịt béo này.

Chi nha một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, Bao Bao đi vào, thấy Tần Vô Song đang ngồi trên giường, mỉm cười nói:
- Lão Đại, siêng luyện công như vậy sao? Trời tối rồi, không đi nghỉ sớm đi?
Tần Vô Song không mở mắt, mỉm cười nói:
- Ta đang nghỉ ngơi!
Bao Bao đến gần cửa sau, mở cửa sổ, nhìn xung quanh, rồi đi quanh phòng vài vòng, mỉm cười kỳ quái.
Dường như Tần Vô Song không mở mắt mà cũng thấy vẻ mặt của Bao Bao:
- Bao Bao, có phải là có chuyện gì muốn nói?
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, xem ra bị huynh phát hiện rồi?
Tần Vô Song cười:
- Nếu chỉ chút thủ đoạn của mấy tên trộm đạo vặt vãnh cũng có thể giấu được chúng ta, thì Hiên Viên Khâu kia chúng ta cũng đừng xông vào thì hơn.
Hai gã sai vặt của bang Thanh Thụ đó vẫn nghĩ rằng mình ở sau vách tường quan sát sẽ không bị phát hiện. Chúng không biết rằng Bao Bao là Hư Võ Cảnh cường giả, và thần niệm của Tần Vô Song cường hãn không thua gì Hư Võ Cảnh cường giả, vì vậy, dù chúng trốn ở sau vách tường thì cũng đã sớm bị phát hiện.
Vốn Tần Vô Song cũng không thèm để ý những tên trộm cướp vặt vãnh này. Nhưng lúc này, hắn hiển nhiên đã cảm nhận được, những tên trộm cướp đó vẫn không buông tha, một tên trong đó lại to gan dám đi theo họ tới đây.
Bao Bao nghe Tần Vô Song nói như vậy, cũng cười:
- Lão Đại, huynh ngồi ở đó, cũng đã phát hiện rồi sao?
- Ân, Hiên Viên Khâu đó thật không giống bên ngoài. Mặc dù chỉ là mấy tên trộm cướp vặt vãnh, vậy mà cũng là Tiên Thiên Linh Võ Cảnh. Xem ra không phải là phi tặc bình thường, chắc chắn là một bang hội nào có quy mô ở bản địa. Phi tặc đơn độc cũng không dám to gan như vậy.
Phân tích của Tần Vô Song cũng có lý. Bao Bao nói:
- Lão Đại, có cần đệ đi bắt tên đó về đây hỏi cho rõ không?
Tần Vô Song nói:
- Hỏi cái gì? Không cần hỏi. Hỏi rõ cũng không để làm gì. Tên đó chắc chắn chỉ là tên lâu la. Con cá lớn vẫn còn chưa đến.
Vừa nói xong, Bao Bao đột nhiên nhướng mày, hiển nhiên cảm nhận được điều gì, liền nhếch miệng mỉm cười:
- Người này mới thật có chút thú vị, đến rồi!
Tần Vô Song cũng dường như cảm nhận được, gật đầu:
- Đến rồi!
Hắn lập tức dặn dò:
- Đệ đi nói với Lão Nhị, bảo hắn phải thận trọng, hắn mà ra tay chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.
Bao Bao liền đi về phía gian phòng của Tử Điện Phần Diệm Thú.

- Tiêu Đường chủ, thuộc hạ đã nghe ngóng, ba tên đó ở lầu ba phía Đông, ba người ba phòng, không ở cùng nhau.
Tên Bưu Tử cũng báo lại tỉ mỉ tình hình. Tiêu Đường chủ trầm ngâm một lúc, lạnh lùng cười:
- Tốt, hai ngươi ở dưới này đợi, đừng để người khác đến phiền nhiễu, bản Đường chủ đích thân đến hầu hạ bọn chúng.
Nói xong, Tiêu Đường chủ đứng lên, đi lên lầu trên, tốc độ cực nhanh, thân pháp cực nhẹ, thực lực tương đối mạnh. Tiêu Đường chủ này cũng là một cao thủ Cao Linh Võ Cảnh. Tu vi này ở Hiên Viên Khâu cũng coi như là ưu tú rồi.
Nhưng ở Thiết Mộc Thành này, lại không được xếp vào năm mươi hạng đầu.
Tiêu Đường chủ thân thể nhẹ nhàng, đây chính là điểm mạnh của hắn, đi không gây tiếng, toàn thân nhẹ như chiếc lá. Chầm chậm lướt đến hành lang, lấy ra một ống trúc nhỏ. Trong ống trúc này là hương Mê hồn, bản lĩnh độc môn của bang Thanh Thụ.
Hễ phàm là Linh Võ Cảnh cường giả ngửi mùi này đều nhất loạt ngã xuống, coi như Luyện Hư Cảnh, nếu hít phải cũng phải hôn mê.
Hương Mê hồn này không có uy lực trí mạng, nhưng cũng làm cho người khác tâm thần mê muội, sinh ra mệt mỏi, mơ màng ngủ. Bang Thanh Thụ là bang phái dựa vào trộm gà bắt chó mà tồn tại, vô cùng bỉ ổi, chỉ cần có lợi là không việc gì mà bang Thanh Thụ không làm.
Tiêu Đường chủ nhìn xung quanh, ống trúc như biết làm ảo thuật, vách cửa sổ đột nhiên trở nên mềm như một tờ giấy. Chầm chậm đi vào từ khe hở trên cửa sổ.
Vù!
Hắn nhẹ nhàng thổi hương Mê hồn bên trong ống trúc vào trong phòng.
Nhưng điều hắn nghĩ đã không xảy ra mà hoàn toàn ngược lại. Hắn thổi một hơi mà như thổi vào một ống kín, thổi vào mà hoàn toàn không có tác dụng.
- Sao lại như thế?
Tiêu Đường chủ kinh ngạc, hít hơi gồng lên thổi lại lần nữa.
Lần thổi này lại như chạm phải bức tường, khí lưu bật trở lại. Tiêu Đường chủ cảm thấy khoang miệng đột nhiên mát lạnh. Sau đó, mũi hắn chợt ngửi thấy hương vị quen thuộc mà tuyệt vọng.
- Không ổn!
Tiêu Đường chủ lập tức cảm thấy bất ổn, rõ ràng là hương Mê hồn quay ngược trở lại.
Nhưng mà, khí lưu này một khi quay lại, lập tức xộc vào khoang miệng, khoang mũi với tốc độ cực nhanh, không ngừng truyền đến tứ chi bát mạch. Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Đường chủ đầu nặng, chân mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Cửa sổ bị đẩy ra, Tần Vô Song một tay nhặt ống trúc, một tay vứt Tiêu Đường chủ đó vào phòng, gọi nhỏ:
- Lão Tam, xuống lầu dưới bắt hai tên sai vặt đó lại, đừng làm chúng bị thương.
Bao Bao nhận được lệnh, liền đi xuống lầu dưới.
Có cường giả như Bao Bao ra tay, đối phó với hai tên lâu la đó chỉ như lấy đồ trong túi, hai tên đó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị Tần Vô Song bắt đi.
Tần Vô Song đá đá hai tên đó, lạnh lùng cười:
- Chắc từ tối qua đến giờ hai ngươi nhớ ba người chúng ta lắm nhỉ, bây giờ còn nhớ không?
Hai tên này nghe Tần Vô Song nói như vậy, hồn phi phách tán, biết từ đầu đến cuối đã bị đối phương phát hiện. Lại nhìn thấy Tiêu Đường chủ nằm lăn dưới đất như đống bùn nhão, sợ đến mức lục thần vô chủ, há hốc miệng, định nói điều gì nhưng lại không nói lên lời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất