Khí Trùng Tinh Hà

Chương 481: Ký thác sinh tử


Tần Vô Song cũng bị phản ứng kịch liệt của Tần Thời Tốn làm cho ngỡ ngàng, gật đầu xác nhận lại lần nữa:
- Tần Vô Song!
Bao Bao cười nói:
- Thì ra ngươi cũng đã từng nghe qua tên của Lão Đại ta? Hà hà, xem ra Lão Đại nhà ta đã làm được nhiều việc lớn ở các quốc gia nhân loại nên bây giờ đi đến đâu người ta cũng biết. Lão Đại, huynh nói quá đúng, vàng thật thì ở đâu cũng sáng.
Bao Bao thuộc loại người chỉ cần cho thêm một chút ánh sáng, một chút nước mát là đã đủ tràn trề rồi, lúc nào hắn cũng có thể suy nghĩ được theo chiều hướng tốt, không ngừng xuýt xoa khen ngợi Tần Vô Song mà quên mất hoàn cảnh nguy hiểm lúc bấy giờ.
Tần Thời Tốn bật cười khổ sở nói:
- Ta không hay biết bất cứ tin tức gì từ các quốc gia nhân loại, nên tóm lại Tần Vô Song đã làm được những gì, ta hoàn toàn không biết.
- Ồ…
Bao Bao đột nhiên cảm thấy hào quang trên mặt mình vụt biến mất, cười ngượng nghịu:
- Ngươi chưa từng nghe qua danh tiếng của Lão Đại ta, sao lại phải tỏ ra kinh ngạc vậy?
- Kinh ngạc, cái này không phải là giả.
Tần Thời Tốn bật cười khe khẽ:
- Đến bây giờ, những chuyện có thể khiến ta kinh ngạc không nhiều. Hôm nay, dù đệ nhất cường giả của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông có đến đây thì ta cũng không hề kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
- Vậy không lẽ Lão Đại nhà ta còn gây hiệu quả chấn động hơn cả những người ấy?
Mặc dù bản thân Bao Bao cảm thấy rất tuyệt những cũng không khoa trương đến mức độ ấy.
Nét mặt của Tần Thời Tốn lúc này giống như người đang phải suy nghĩ chuyện gì phức tạp lắm, hơn nữa còn là chuyện rất phức tạp, trong biểu cảm của hắn hàm chứa bao nhiêu cảm xúc kỳ lạ.
- Tiền bối…
Tần Vô Song thấy nét mặt cổ quái của hắn liền lên tiếng nhắc nhở. Hắn làm sao có thể quên được chuyện bên ngoài Cuồng Diễm Nhai này vẫn còn vô số kẻ thù đang trừng trừng nhìn vào.
Tần Thời Tốn nét mặt chuyên chú, giơ tay ngắt lời Tần Vô Song, một lúc lâu sau hắn mới thở dài, gật gật đầu.
- Chàng trai trẻ, có lẽ ngươi nên lên Tổng bộ Tần gia Thiên Đế Sơn.
Tần Thời Tốn chăm chú nhìn Tần Vô Song, nét mặt vô cùng nghiêm túc và ngập tràn sự mong đợi.
Bao Bao không kìm được, nói:
- Lão Đại nhà ta đi từ các quốc gia nhân loại đến Hiên Viên Khâu cũng là để thăm Tổng bộ Tần gia Thiên Đế Sơn.
Tần Thời Tốn nghe vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng, vỗ đùi nói:
- Tốt… tốt, tốt!
Liên tiếp liền mấy chữ tốt, nụ cười của Tần Thời Tốn đã có chút nghẹn ngào, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc như không hề để để ý đến sự nguy hiểm trước mắt.
- Chàng trai trẻ, nghe đây, những gì ta sắp nói mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng quan trọng. Ngươi phải nhớ cho kỹ. Nếu như ngươi vẫn còn cảm giác đồng cảm với huyết mạch Tần gia thì đừng quên bất cứ chữ nào.
Từ ánh mắt Tần Thời Tốn bắn ra một tia hàm ý đầy nghiêm nghị, hơn nữa tràn ngập sự chờ mong, thậm chí còn có chút nghi ngại như sợ Tần Vô Song biến mất.
Tần Vô Song giờ này khắc này đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Tiền bối, có gì cần dặn dò xin cứ nói, ta hứa sẽ chuyển giúp lên Thiên Đế Sơn, đến trước mặt người thân của người.
Nghe câu trả lời của Tần Vô Song, nét mặt Tần Thời Tốn mới giãn ra đôi chút, thở phào một hơi nhẹ nhõm, vui vẻ than:
- Người thân sao? Tổ phụ, tổ mẫu, cha mẹ, huynh đệ, thúc bá ta đều là đệ tử Thiên Đế Sơn, hơn nữa bọn họ đều đã đi trước ta rồi. Bản thân ta vẫn chưa thành thân, cũng không có người nối dõi. Nếu nói chí thân cốt nhục thì chẳng còn một ai. Nhưng nếu nói người thân thì có đệ tử Thiên Đế Sơn nào không là người thân của ta chứ? Huyết mạch đang chảy trong người chúng ta cùng có chung một nguồn cội. Nếu như có gì muốn gửi gắm cho họ thì chỉ có năm chữ: không bao giờ từ bỏ.
Khẩu khí của Tần Thời Tốn nghe rất an tường. Dường như chuyện sinh tử không hề cướp đi sự tôn nghiêm, sự bình tĩnh và khí khái của hắn. Hắn đối mặt với cái chết bình thản như đối mặt với một giấc ngủ trưa.
- Nghe đây, chỉ có năm chữ không bao giờ từ bỏ. Những thứ Tần gia chúng ta có thể từ bỏ không còn nhiều nữa. Có thể, vận mệnh và những thứ do thiên địa tạo hóa sẽ từ bỏ Tần gia Thiên Đế Sơn, nhưng con cháu Tần gia thì vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ huyết mạch và tôn vinh của mình!
Nói đến đây, ngữ khí của Tần Thời Tốn càng trở nên dồn dập, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên xuất hiện một tia đỏ hồng kỳ lạ.
Rồi chỉ thấy ông nói tiếp với khẩu khí đã có phần suy yếu:
- Thời gian của ta không còn nhiều nữa, có thể, ta sẽ ngừng thở ở ngay một khắc sau nên ta muốn tranh thủ nói ngắn gọn.
Đến đây, Tần Thời Tốn giơ tay, ném ra một cái túi thơm. Chiếc túi thơm được quấn quanh bởi một sợi dây kim tuyến, bề ngoài vô cùng xinh đẹp và còn không ngừng tỏa ra một mùi hương dìu dịu.
- Trữ vật bên trong túi thơm này là thứ mà mấy tên đó toàn tâm toàn ý tìm kiếm, các ngươi hãy cất trước đi.
Tần Vô Song giơ tay nhận, không khỏi nhíu mày ngạc nhiên, hắn không ngờ nó lại có thể nặng như vậy.
- Đừng cảm thấy lạ, bên trong có một vài chất liệu kim loại đặc thù và vài thứ vật phẩm quý hiếm khác. Hà hà, đừng cảm thấy lạ, những thứ này không phải của ta.
Trong nụ cười của Tần Thời Tốn lóe qua một tia bỡn cợt:
- Đây là những thứ mà các thế lực nhị lưu của Hiên Viên Khâu định dâng tặng hòng lấy lòng Thiên Phạt Sơn Trang, bị ta nghe ngóng được, của cải bất nghĩa, không lấy cũng tiếc. Đáng tiếc, Thiên Phạt Sơn Trang, đối thủ không đội trời chung với Tần gia từ xưa đến nay, đã mời người của Lôi Đình Tông đến truy sát ta. Ta đưa bọn chúng chạy hơn nửa vòng Hiên Viên Khâu, cùng bọn chúng đánh qua mười mấy trận. Bị bọn Lôi Đình Tông đánh lén, tổn thương nguyên thần mới ra nông nỗi này.
Tần Vô Song thầm nghĩ, đây có lẽ chỉ là một cái bóng thu nhỏ của mối thù hận hàng ngàn năm giữa Tần gia Thiên Đế Sơn và hai đại tông môn.
Bây giờ thì Tần Vô Song có thể xác nhận, hai thế lực làm khó Tần gia Thiên Đế Sơn có lẽ chính là Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Và tờ giấy thông báo treo thưởng cho kẻ đối phó được với Tần gia châu Bách Diệp có lẽ cũng chính là bút tích của hai nhà này.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không kìm được hỏi:
- Tiền bối, thông báo treo thưởng cho người đối phó được với Tần gia châu Bách Diệp có phải cũng là do hai nhóm người này làm?
Ánh mắt Tần Thời Tốn bỗng bùng lên một tia lửa giận, câu hỏi của Tần Vô Song vừa khơi gợi lại vô số ký ức thù hận cũ trong lòng Tần Thời Tốn. Chỉ thấy Tần Thời Tốn nói:
- Không sai, chính là do chúng làm. Không chỉ có vậy, hàng năm Tần gia châu Bách Diệp đều trợ giúp Tần gia Thiên Đế Sơn vận chuyển tinh thạch, dù có bí mật đến mấy, dù lộ trình có được giấu kín thế nào thì vẫn thường xuyên bị bọn chúng chặn cướp. Chúng cướp được tài vật của Tần gia, không lẽ chúng ta không thể cướp được đồ của chúng?
Khẩu khí của Tần Thời Tốn có một chút cuồng điên, rõ ràng hắn vì chuyện này mà bị thương nặng nhưng không vì thế mà hối hận.
- Đúng vậy, ánh sáng sinh mệnh của ta sắp tắt. Nhưng ta không hề hối hận. Con cháu Tần gia chết vì gia tộc mình, hai chữ tuẫn táng này với Tần gia mà nói không phải là một sự sỉ nhục. Tần gia có thể chống đỡ được sự đả kích hợp lực của thế lực hai nhà đến tận bây giờ cũng là vì có tinh thần bất khuất không sợ chết, cũng là vì có được sự trợ giúp của những đệ tử Tần gia dũng cảm luôn bộc phát sự cường thế với kẻ thù. Việc tranh đấu với hai gia tộc này đã khiến Tần gia đại thương nguyên thần, nhưng bản thân bọn chúng cũng không khá hơn. Bọn chúng tiêu hao nguyên thần của Tần gia, đồng thời cũng nhanh chóng tiêu hao nguyên thần của bản thân mình. Vì gia tộc, có chết cũng không tiếc! Chàng trai trẻ, cậu đã nghĩ xong chưa?
Vì gia tộc, có chết cũng không nuối tiếc.
Đây là một kiểu tín niệm, trên thực tế, không phải Tần Vô Song cũng luôn tuân theo kiểu tín niệm này sao? Vì Tần gia trấn Đông Lâm, vì Tinh La Điện, hắn luôn nỗ lực hết mình.
Tần Vô Song nhìn Tần Thời Tốn hồi lâu rồi mới gật gật đầu một cách quyết đoán:
- Vì gia tộc, chết cũng không nuối tiếc! Không chỉ có ta mà tất cả con cháu Tần gia trong thiên hạ này đều như vậy. Lúc ta còn nhỏ, phụ thân ta cũng dạy ta thế. Hơn nữa, về điểm này, tất cả con cháu Tần gia mà ta từng gặp bọn họ đều rất kiên định. Tiền bối, ta đồng ý với người!
Tần Thời Tốn nghe nói vậy thì mừng lắm, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
- Tốt, ngươi đã có một lựa chọn đúng đắn, tiếp nhận truyền thừa đại chí của Tần gia. Chàng trai trẻ, nhớ kỹ, ngươi nhất định phải đến Thiên Đế Sơn, đây không phải đề nghị mà là một lời khuyên chân thành. Bởi vì, ta có một dự cảm, Tần gia Thiên Đế Sơn, thậm chí cả vận mệnh của Thiên Đế Sơn có lẽ đều sẽ gắn lên vai ngươi!
Tần Vô Song kinh ngạc:
- Tiền bối…
- Hiện tại ta không thể giải thích, ngươi cứ đi Thiên Đế Sơn, đợi thời cơ chín muồi, lúc ấy mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ.
Tần Thời Tốn dùng một loại khẩu khí không dễ khiến người ta nghi ngờ, ngăn chặn sự hồ nghi trong lòng Tần Vô Song, đồng thời, nghiêm mặt nói:
- Chàng trai trẻ, cuối cùng, chỉ có một thỉnh cầu duy nhất.
- Tiền bối cứ nói.
- Sau khi ta chết, nếu được toàn thây thì hãy mang thi thể ta về Thiên Đế Sơn. Có như vậy, ta xuống mồ rồi mới không trăn trở bất an, mới yên lòng nhắm mắt được. Nếu như ta chết không toàn thây, ngươi hãy mang sợi dây chuyền này về Thiên Đế Sơn, thay táng nhập vào tổ mộ Tần gia thay cho thi thể.
Khẩu khí của Tần Thời Tốn vô cùng nghiêm túc:
- Đây là thỉnh cầu của riêng cá nhân ta.
Tần Vô Song chỉ thấy cổ họng nghèn nghẹn như đang có thứ gì kẹt ở đó, nhất thời không thể thốt lên lời, trịnh trọng đón nhận sợi dây chuyền.
Bây giờ vẻ mặt Tần Thời Tốn đã trở nên bình thản không chút vướng bận.
- Chàng trai trẻ, cảm ơn ngươi.
Nói đến đây, Tần Thời Tốn đột ngột đứng dậy:
- Bây giờ, đã đến lúc ta làm chút gì đó cho các ngươi.
Tần Vô Song kinh ngạc nhìn Tần Thời Tốn, nhất thời không hiểu hắn định làm gì, Tần Thời Tốn mỉm cười nói:
- Ta dặn dò ngươi nhiều như vậy thì phải bảo đảm để ngươi sống sót rời khỏi đây, như vậy mới có ý nghĩa chứ. Nếu không, những lời nói đó không phải sẽ trở nên vô dụng sao?
Bao Bao và Cô Đơn nhìn Tần Thời Tốn đầy hoài nghi, bọn họ cũng có thể thấy được Tần Thời Tốn lúc này đã yếu đến thế nào. Với tình trạng sức khỏe này, e rằng ngay cả một cường giả Hậu Thiên bình thường cũng không đánh nổi, nói gì đến những cường giả Hư Võ Cảnh như lang như hổ ngoài kia.
Những người đó, nhất là hai thủ lĩnh cầm đầu, Tần Vô Song có thể cảm nhận được từ họ một sức mạnh thậm chí còn vượt xa hơn cả sức mạnh của một Động Hư Cảnh cường giả như Trần Sâm!
Hay nói cách khác, Yến Thanh Vân và Ô Lực Hổ đó rất có thể là Hư Võ Đại viên mãn cường giả. Mặc dù vẫn chưa phá vỡ hư không để đạt tới Kỳ Diệu Huyền Cảnh nhưng những cường giả này là sự tồn tại mà bọn Tần Vô Song căn bản không thể khiêu chiến.
Ngực Tần Thời Tốn không ngừng nhô lên hạ xuống, hắn rút từ trong túi ra một miếng linh phù được tạo ra từ linh khí. Miếng linh phù vừa được mở ra, đột nhiên lóe lên một thứ ánh sáng đỏ rực, rồi hồng quang vụt sáng và một con chim lớn toàn thân đầy lửa đỏ như Phượng Hoàng bay ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất