Chuẩn bị phản kích
Tiết tiên sinh vừa chết, cục diện lập tức rơi hoàn toàn vào tay Tần Vô Song. Hai Động Hư Cảnh còn lại cũng lần lượt bị tiêu diệt.
Những Hóa Hư Cảnh khác căn bản không thể ngăn cản bước chân giết chóc của bọn Tần Vô Song, chứ đừng nói gì thoát thân.
Mười sáu tu luyện giả, bao gồm cả Tiết tiên sinh bị tiêu diệt sạch sẽ không hề sót lại.
- Đã, ha ha, thật là đã!
Độc Giác Thần Mã và Tịnh Đàn Bảo Trư cười lớn, rõ ràng, hai đêm chiến đấu này ít nhiều cũng khiến bọn chúng cảm thấy thỏa mãn. Chỉ có chiến đấu kiểu này mới khiến chúng cảm nhận được khoái cảm.
Tần Vô Song dặn dò:
- Thiên Phượng, tìm kiếm bốn phía xem có còn con cá lọt lưới hoặc lỗ tai bên vách nào không.
Khiếu Nhật Thiên Phượng kêu lên một tiếng rồi bay đi.
Liên tục mấy ngày ngăn chặn và chủ động xuất kích, bây giờ Tần Vô Song đã hoàn toàn nắm bắt được cục diện của Chi Tế Sơn. Và phòng tuyến của họ cũng không ngừng đẩy mạnh.
Lúc này ở Hiên Viên Khâu đang có rất nhiều tán tu tập trung ở địa giới biên cảnh giữa Bài Sơn Phủ và Chi Tế Sơn. Bây giờ trong mắt đám tán tu này, Chi Tế Sơn đã trở thành cấm địa.
Những tán tu thoát nạn trở về từ Chi Tế Sơn đem toàn bộ cơn ác mộng xảy ra ở đó kể lại nguyên văn không sót một chi tiết nào, khiến cho những tán tu vẫn còn ôm hy vọng đi các quốc gia nhân loại nhất thời như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh suốt từ đầu đến chân.
Động Hư Cảnh cường giả không ngừng bị tiêu diệt. Tin tức này đủ để tuyệt đại bộ phận tán tu phải dừng bước.
Dù những tu luyện giả ấy có kỹ năng thần thông mà người bình thường không có, nhưng mạng người là bình đẳng, cáo chết không bao giờ biết đùa. Trước khi vào được Thần đạo, mỗi người chỉ có một mạng sống, chẳng ai muốn lấy mạng sống của mình ra để đùa.
Vì vậy, biên cảnh Chi Tế Sơn và Bài Sơn Phủ trở thành một nút thắt.
Nhất là Thiết Mộc Châu Thành ở biên cảnh, hầu như tất cả tán tu đến từ ngũ hồ tứ hải đều đang tập trung ở Thiết Mộc Châu Thành. Điều này khiến Thiết Mộc Châu Thành phải gánh chịu một áp lực lớn chưa từng có.
May mà khả năng chứa đựng của Thiết Mộc Châu Thành cũng khá khả quan nên dù một lúc tiếp nhận bao nhiêu tán tu nhưng tạm thời vẫn chưa rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Lúc này, đám tán tu không còn vẻ cuồng nhiệt ban đầu nữa. Nhất là những kẻ đã từng đi Chi Tế Sơn, sống sót trở về thì càng ủ rũ ra mặt, sợ hãi, khủng hoảng, không biết bao nhiêu là cảm xúc.
- Bảo vật Thần đạo đúng là thứ tốt. Bao nhiêu cường giả Động Hư Cảnh, Hóa Hư Cảnh đều đã mất mạng. Cả con đường ngổn ngang toàn xác chết. Xem ra, sức hấp dẫn của bảo vật Thần đạo đúng là rất lớn!
- Ta nghi ngờ, một nơi bỏ đi như các quốc gia nhân loại liệu có bảo vật Thần đạo không? Chúng ta có phải bị người ta lừa gạt rồi không? Tin tức này truyền ra từ lúc nào? Người đầu tiên truyền tin là ai?
Những lời này khiến tất cả tán tu phải trầm ngâm suy nghĩ. Những cái đầu linh hoạt cũng phải gật đầu thừa nhận:
- Nói cũng đúng, nếu như các quốc gia nhân loại có bảo vật Thần đạo, có thể bồi dưỡng thiên tài thật thì bao nhiêu năm nay, các quốc gia nhân loại phải nhân tài như mây mới đúng. Nhưng từng ấy năm qua, các ngươi có bao giờ nghe nói các quốc gia nhân loại có nhân vật nào tài giỏi không?
- Không phải chỉ có một tên Tần Vô Song sao? Hơn nữa còn là kẻ đưa tin nhiều hơn kẻ tận mắt nhìn thấy. Tên Tần Vô Song đó rốt cuộc lợi hại ra sao, đâu có ai biết?
- Không phải sao? Ở các quốc gia nhân loại kiến lập một chút danh tiếng, rồi thổi đến tận Hiên Viên Khâu. Ta nghĩ là chúng ta đã bị gạt rồi.
Những giọng nói như thế này ngày một nhiều, ngày một ồn ã, khiến Công hội Liên minh Tán tu của Thiết Mộc Châu Thành nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, tại một căn phòng trong Công hội, một người khoác áo choàng đen đang đứng bên cửa sổ, sau lưng hắn là một tên thủ hạ cung cung kính kính.
Kẻ khoác áo choàng đen chính là La Đĩnh của La Thiên Đạo Trường, còn tên thuộc hạ cung cung kính kính sau lưng không ai khác ngoài gã quân sư Hắc Báo trung thành của hắn.
- Nghe thấy chưa, có người bắt đầu nghi ngờ rồi đấy!
Khẩu khí của La Đĩnh có chút không vui:
- Hắc Báo, xem ra trình độ tạo nên dư luận của ngươi vẫn chưa tốt lắm, nếu không sao người ta có thể nhìn thấy sơ hở?
Hắc Báo cảm thấy có chút ấm ức, hắn đã rất tận lực đi rải tin đồn, còn chuyện có người bắt đầu hoài nghi, chỉ cần là người biết suy nghĩ, sau khi gặp phải chuyện ở Chi Tế Sơn ít nhiều cũng phải nghi ngờ chứ.
- Thiếu gia, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là hung thủ ở Chi Tế Sơn rốt cuộc là ai? Không phải lại là tên Tần Vô Song đó chứ? Nghe bọn chúng miêu tả, đám hung thủ đó hình như có cả người lẫn linh thú, cảm giác rất giống với bọn Tần Vô Song!
Hắc Báo cẩn thận nói.
La Đĩnh quát:
- Không thể nào! Tên Tần Vô Song đó mấy ngày trước còn có tình báo nói đã gặp hắn ở Cuồng Diễm Nhai, hắn không thể nhanh hơn chúng ta trở về các quốc gia nhân loại trước được! Hắc Báo, ngươi cảm thấy tốc độ của tên Tần Vô Song đó còn có thể nhanh hơn ta sao?
Hắc Báo nói:
- Chỉ sợ tên Tần Vô Song đó giảo hoạt, con thỏ có ba cái hang, không ai biết được có phải hắn đã tới Hiên Viên Khâu thật hay không? Có thể cái tin tức đắt giá của Thiết Khiếu Tử căn bản chỉ là giả, thậm chí đó còn là hình tượng giả mà Tần Vô Song cố ý tạo ra?
La Đĩnh lắc đầu phủ nhận:
- Hắc Báo, trực giác của ta nói với ta rằng, tên Tần Vô Song đó chính xác đã vào Hiên Viên Khâu, chỉ là trước mắt hắn đang ở đâu ta vẫn chưa thể nắm bắt được. Chỉ có thể tên đó quả thực quá giảo hoạt.
Hắc Báo thở dài:
- Nếu như hung thủ ngăn chặn ở Chi Tế Sơn không phải là Tần Vô Song thì có thể là ai? Theo thủ hạ điều tra, Thương Vân Đạo Trường và Nguyên Nguyên Tông không hề phái người đi Chi Tế Sơn. Nói một cách khác, hai đại tông môn này không hề tỏ ra thích thú với tin đồn. Có lẽ hứng thú của họ với bản thân Tần Vô Song còn không bằng hứng thú đối với gia tộc và tông môn của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
- Ta mặc kệ kẻ ngăn cản đó là ai! Tóm lại, ta không hy vọng bọn chúng tiếp tục tồn tại, ngăn cản bước đi của tán tu! Có đám thôi mệnh đó thủ ở Chi Tế Sơn, bọn tán tu khẳng định không thể vượt biên!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt tuấn tú của La Đĩnh chợt vặn vẹo, cơ mặt khẽ giật giật, giận dữ nói:
- Cái mạng chó của tên Tần Vô Song đó thật tốt, ngay cả Chi Tế Sơn cũng có người giúp hắn phân ưu?
Hắc Báo một lần nữa đề ra nghi vấn:
- Công tử, nghe nói Hầu Tộc của Hầu Vương Sơn và Tần Vô Song có chút giao tình, không phải là do Hầu Vương Sơn làm chứ?
La Đĩnh một lần nữa lại phủ nhận phỏng đoán của Hắc Báo:
- Hầu Vương Sơn? Một, bọn chúng không có gan, hai, bọn chúng không có thực lực đó!
Sự việc phát triển đến nước này đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi khống chế của La Đĩnh. Chí ít, thế cục trong Chi Tế Sơn, La Đĩnh có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được.
La Đĩnh đột nhiên hỏi:
- Có tin tức gì của con tiện nhân kia không?
Hắc Báo chán nản lắc đầu:
- Thuộc hạ gần đây chỉ chú ý theo dõi động tĩnh của bọn tán tu nên không nghe được tin tức gì liên quan đến Mộ Dung tiểu thư. Thiếu gia, người nói bao nhiêu tán tu như vậy, chẳng lẽ lại không có một kẻ nào vượt qua được Chi Tế Sơn, vào các quốc gia nhân loại?
La Đĩnh tức giận nói:
- Nếu ta biết thì ta đã không mơ hồ như thế này.
Đang nói thì La Đĩnh đột nhiên quay người, sắc mặt vô cùng khó coi, ra hiệu cho Hắc Báo không được lên tiếng để hắn vận thần thức lắng nghe.
Hắc Báo không hiểu gì, những cũng làm theo La Đĩnh, vận thần thức nghe ngóng bốn phía. Chỉ nghe thấy đại sảnh dưới nhà có một người nói lớn:
- Thật hay giả? Tin tức này của ngươi cũng là tin tức đồn đãi thôi à?
- Thật hay giả thì ta không biết vì ta cũng là nghe người ta nói! Người đó còn rất trẻ, có một đôi mắt kỳ quái màu bạc. Hắn nói rất chân thực nên ta không thể không tin!
- Suy nghĩ cẩn thận một chút thì cũng cảm thấy có chút đạo lý. La Thiên Đạo Trường truy sát Tần Vô Song bất thành, còn Tần Vô Song lại có chút tin đồn quan hệ không bình thường với Mộ Dung tiểu thư, La Đĩnh không giận mới lạ. Nếu như đây là âm mưu do La Đĩnh một tay tạo nên, cố ý lan truyền tin đồn thì cũng không có gì ngạc nhiên. Ta cảm thấy rất đáng tin!
- La Đĩnh? Đệ nhất thiên phú, đệ tử trẻ tuổi của La Thiên Đạo Trường, La Đĩnh? Không phải chứ? Đệ tử của La Thiên Đạo Trường mà lại bỉ ổi vậy sao?
- Ha ha, đệ tử tông môn cũng chưa chắc đã cao thượng hơn tán tu chúng ta đâu. Thậm chí còn xấu xa hơn chúng ta ấy chứ!
- Ta cứ cảm thấy, chuyện này có chút không bình thường. Nếu như đúng là La Đĩnh làm thật thì đúng là thân bại danh liệt. Chẳng may bị thông báo lên Thiên Đế Sơn thì ngay cả La Thiên Đạo Trường cũng gặp họa theo. Nếu như bị một đại thế lực khác trong Cấm địa của Thần tố cáo thì La Thiên Đạo Trường chỉ còn nước cuốn gói!
Đám người cứ ngươi một câu, ta một câu, bàn luận vô cùng sôi nổi.
Còn nét mặt La Đĩnh lúc này chẳng khác gì bị người ta quỵt mấy ngàn vạn tinh thạch, đầy vẻ phẫn nộ.
- Nghe thấy chưa, Hắc Báo? Đây chính là việc tốt của ngươi đấy?
La Đĩnh nghiến răng:
- Bảo ngươi làm chút việc thì ngươi lại để người ta bỏ mầm họa lên đầu ta!
Hắc Báo cảm thấy rất oan uổng:
- Thiếu gia, ta đã làm rất cẩn thận, tuyệt nhiên không để lộ thân phận! Chuyện này nhất định có ẩn tình.
- Ẩn tình cái con khỉ!
La Đĩnh gần như sắp phát điên, hắn hiểu hơn ai hết, nếu như chuyện này bị tra ra là do La Đĩnh hắn làm, dù Thiên Đế Sơn có không truy cứu trách nhiệm của hắn thì cả La Thiên Đạo Trường cũng trở thành công địch của giới tán tu.
La Đĩnh làm sao ngờ được, âm mưu hãm hại Tần Vô Song bây giờ lại bắt đầu chuẩn bị phản kích lại hắn!
- Thiếu gia, nếu lời đồn truyền ra, thế cục sẽ trở nên bất lợi cho chúng ta. Làm thế nào bây giờ?
- Làm thế nào? Kiên quyết phủ nhận! Chuyện này không phải trộm cắp, không có nhân chứng vật chứng, chỉ dựa vào mấy câu nói, ai dám trị tội chúng ta? Hơn nữa, mấy gã sai đi tuyên truyền tin đồn đã bị ngươi giết người diệt khẩu hết rồi. Chết không đối chứng, chẳng ai làm được gì!
La Đĩnh thì lại rất lưu manh, đầy vẻ bất cần.
- Bất luận thế nào, cũng phải giải quyết được kẻ cản đường trên Chi Tế Sơn. Lời đồn cũng không thể ngăn cản được lòng tham của bọn tán tu. Hắc Báo, ta mặc kệ ngươi dùng cách nào, ngươi nhất định phải khiến đám đáng chết trên Chi Tế Sơn biến mất!
La Đĩnh gần như đã giận đến mất hết lý trí.