Khí Trùng Tinh Hà

Chương 517

Tốc độ chiếu xạ kim quang của Độc Giác Thần Mã rất nhanh, nhưng tốc độ di chuyển của La Đĩnh cũng không hề thua kém. Bị kim quang truy tung, La Đĩnh thoáng động khắp nơi khiến kim quang chỉ có thể chiếu vào người hắn một lát chứ không thể định vị được hắn. Thần Tú Cung của Tần Vô Song vừa định bắn lại phát hiện La Đĩnh đã thoát khỏi quỹ tích, cả ba bốn lần đều như vậy.
Tần Vô Song cũng không nản lòng, vẫn duy trì cho Thần Tú Cung trạng thái xạ kích như cũ.
La Đĩnh mặc dù có thể tránh né nhưng vẫn luôn có cảm giác mũi nhọn đang chọc vào lưng, bởi vì hắn cũng nghe nói Tần Vô Song có một vũ khí vô cùng lợi hại, chính là Thần Tú Cung. Nghe nói Thần Tú Cung này có thể vượt cấp giết người, La Đĩnh đương nhiên không dám coi thường uy lực của bộ cung tiễn này.
Hắn mặc dù có lân giáp hộ thân, lực phòng ngự cũng vô cùng lợi hại nhưng nếu như bộ cung tiễn đó đúng là vũ khí Thần đạo thì dù hắn có tử sắc lân giáp hộ thân thì cũng không thể ngăn cản. Cho nên, La Đĩnh tuy kiêu ngạo nhưng cũng tuyệt đối không dám chống lại Thần Tú Cung.
Tần Vô Song từ khi có được Thần Tú Cung chưa bao giờ gặp được ai dám chính diện đối kháng với Thần Tú Cung. Bởi vậy hắn cũng tuyệt đối tin rằng La Đĩnh mười phần không dám đối mặt với Thần Tú Cung. Nhìn hắn chui lủi trong không gian có vẻ uy phong vô cùng nhưng đó cũng là một biểu hiện của sợ hãi.
La Đĩnh trong lòng cũng rất tức giận. Mặc dù chỉ mới giao thủ được một thời gian ngắn nhưng hắn cũng thấy bất ngờ. La Đĩnh không chỉ không giành được thế thượng phong mà vô hình trung còn rơi xuống hạ phong.
Ba đại linh thú bao vây hắn, con nào cũng là Động Hư Cảnh, mà linh thú Động Hư Cảnh này con nào cũng có thủ đoạn thần thông của mình. Những thủ đoạn thần thông khiến La Đĩnh cảm thấy như bị bó tay bó chân, vô cùng khó chịu.
Nhất là xa xa, tên Tần Vô Song vẫn giương bộ cung tiễn tạo nên một sự uy hiếp vô hình khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
La Đĩnh nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được tên Tần Vô Song mà hắn vẫn luôn coi thường lại có lúc khiến hắn cảm thấy khó chịu đến mức không thể giải tỏa được. Nhưng lúc nãy khi hắn vừa phát động công kích, hắn đã ý thức được rằng ba đại linh thú căn bản không để hắn tiếp cận Tần Vô Song tiến hành công kích đơn độc.
Nếu như không thể tiếp cận Tần Vô Song phát động công kích đơn độc, muốn phá vỡ cục diện hôm nay, La Đĩnh hắn căn bản không có khả năng chiến thắng. Nếu như nói một mình đánh bại ba con linh thú Động Hư Cảnh thì đúng là nằm mơ.
Nghĩ đến đây, La Đĩnh đột nhiên nảy ra một ý. Nếu như không thể giành chiến thắng thì hôm nay cũng không nên ham chiến.
Tiêu diệt Tần Vô Song cố nhiên vẫn là việc hắn muốn làm nhất, nhưng tình thế áp đảo người. Bây giờ hắn đang bị bao vây, dù trên người vẫn còn những át chủ bài nhưng nếu như ba con linh thú Động Hư Cảnh cùng muốn liều mạng với hắn thì cục diện đối với hắn mà nói vô cùng bất lợi.
Nghĩ đến đây, La Đĩnh đột nhiên bổ nhào giữa không trung, vọt thẳng xuống đất. Đúng lúc này, Tịnh Đàn Bảo Trư nãy giờ vẫn đứng dưới đất chờ đợi rít lên một tiếng. Cái miệng như một chậu máu đỏ lòm tạo nên một lực hút cực mạnh về phía La Đĩnh. Lực hút vừa phun ra, nhất thời khiến bụi tung mù mịt, một mùi tanh hôi vô cùng nhức mũi xông thẳng lên trời, xông về phía La Đĩnh. La Đĩnh mặc dù đã biết nhưng mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, khiến đan điền của hắn quay cuồng không thôi, ngay cả nguyên thần cũng suýt bị hút mất.
Tâm huyết cồn cào, La Đĩnh cũng biết vậy nên thanh đao xích trong tay cũng không quên bổ xuống, còn thân thể của hắn cố kìm lại, vọt lên giữa không trung.
Hắn vốn đang định hạ xuống, chớp mắt lại thay đổi bay lên khiến thân thể phải xoay một trăm tám mươi độ. Phương thức trùng kích xoay chuyển cấp tức bất ngờ này cũng tạo ra một lực trùng kích rất lớn với cơ thể hắn.
Đúng thời điểm hắn may mắn lao được ra thì giữa không trung, Khiếu Nhật Thiên Phượng đồng thời lao đến. Phần lông vũ trên lưng co rút lại, vung một cái nhất thời bắn ra trên dưới một trăm chiếc lông vũ mang theo hỏa quang về phía La Đĩnh. Những vũ tiễn này hiển nhiên cũng là một phần thân thể của Khiếu Nhật Thiên Phượng. Nguyên thần bản mệnh đã bắn ra uy lực đương nhiên sẽ rất kinh nhân.
La Đĩnh ngay cả thời gian để thở cũng không có thì sao còn kịp né tránh. Hắn căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể thúc toàn lực, tử sắc lân giáp một lần nữa lại tỏa ra hoa quang chói mắt.
Tần Vô Song thấy vậy, biết La Đĩnh đã chuẩn bị chiến đấu, tâm niệm nhất động, kịp thời quyết đoán, Thần Tú Cung thúc nhiên bắn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lục quang trùng thiên vẫn quen thuộc như vậy, nhưng mỗi lần phát xạ đều khiến Tần Vô Song cảm thấy chấn động trong lòng. Uy lực của Thần Tú Cung và cả năng lượng cực đại mà nó ẩn chứa khiến chủ nhân như Tần Vô Song cũng cảm thấy ngạc nhiên. Giống như môt kho báu khổng lồ, khiến hắn cảm thấy có vô số tiềm lực để hắn có thể khai thác.
La Đĩnh ở giữa không trung, mặc dù đang công kích ngạnh kháng với Khiếu Nhật Thiên Phượng nhưng tinh thần lực thì vẫn đề phòng nhất cử nhất động của Tần Vô Song.
Khoảng khắc vừa nhìn thấy cánh tay Tần Vô Song khẽ nâng lên liền biết ngay âm mưu của hắn, căn bản không có bất cứ phản ứng nào, thủ quyết niết động, kích phát một tấm linh phù với tạo hình cổ xưa, một làn khói trắng lan dần giữa không trung, trong làn khói ấy, thân hình La Đĩnh nương theo bạch quang nhất độn thành một đạo ánh sáng, chạy vội đi.
- Tiểu tử định chạy trốn!
Độc Giác Thần Mã là người đầu tiên kịp đưa ra phản ứng, đuổi theo bạch quang với một tốc độ cực nhanh. Một độn này của La Đĩnh chí ít cũng vài trăm dặm, hơn nữa độn thuật thi triển cũng không hề có chút dấu vết.
Nếu như không phải Độc Giác Thần Mã dùng kỹ năng kim quang truy tung thì căn bản không thể tìm thấy phương vị độn chạy của La Đĩnh, và đương nhiên cũng không thể đuổi theo được.
Tên La Đĩnh này là môn đồ mà La Thiên Đạo Trường rất đắc ý, trên người được trang bị rất nhiều thứ mà những cường giả bình thường không thể với tới được. Bởi vậy, trong chiến đấu, bất luận là đánh hay lùi thì cũng đều có đủ khả năng.
Đây cũng là lý do La Đĩnh vẫn có thể mỉm cười dù đang đứng giữa vòng vây. Nhưng La Đĩnh không hề nghĩ rằng, đối thủ của hắn cũng không phải là kẻ tầm thường, cả linh thú trong mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển, con nào cũng có tu vi bất phàm.
Quan trọng nhất là mỗi con linh thú lại có một kỹ năng thần thông độc đáo. Những kỹ năng này chẳng thua kém gì những át chủ bài của La Đĩnh, khiến những quân bài của hắn cũng không thể phát huy mười phần tác dụng. Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, La Đĩnh đã rơi xuống hạ phong.
Độc Giác Thần Mã dẫn đầu, hô lớn:
- Đi theo ta!
Tịnh Đàn Bảo Trư mặt mũi ỉu xìu:
- Lại là ngự không đại chiến à? Không lẽ không biết rằng Lão Trư ta tác nghiệp trên không cũng không tốt lắm sao?
Khiếu Nhật Thiên Phượng nói:
- Heo mập, ta không tha nổi ngươi đâu, ngươi đừng hy vọng.
Hóa ra, thân hình của Tịnh Đàn Bảo Trư quá lớn, mặc dù có thể ngự không phi hành nhưng phương diện tốc độ thì không thể bằng được Khiếu Nhật Thiên Phượng và Độc Giác Thần Mã. Chỉ có trên mặt đất, nó mới có thể phát huy được tốc độ lớn nhất nên nghe Khiếu Nhật Thiên Phượng nói vậy thì ủ rũ ra mặt.
Tần Vô Song nghe thấy vậy, nói:
- Bảo Trư, ta đưa ngươi đi, vào Phong ấn Đồ quyển trước đi!
Phong ấn Đồ quyển lóe lên, thu luôn Bảo Trư vào bên trong. Tần Vô Song xòe rộng hai cánh, bay nhanh theo Độc Giác Thần Mã.
Lại nói đến La Đĩnh, chớp mắt đã độn được vài trăm dặm, tốc độ cực nhanh hướng thẳng về phía trước. Đây là trận chiến nguy hiểm nhất mà La Đĩnh gặp phải từ khi sinh ra đến giờ. Dưới sự vi công của ba đầu linh thú, La Đĩnh cũng cảm thấy có chút nuốt không trôi, lại nghĩ đến cảnh Tần Vô Song dùng cung tiễn ngắm bắn mình, La Đĩnh càng thấy run, trong lòng không ngừng tuyên thệ:
- Tần Vô Song, ta mà không giết được cửu tộc nhà ngươi, ta thề không làm người.
Một mặt dục động tốc độ, một mặt lôi ra một miếng ngọc bài. Đây là một miếng Ngọc bài Truyền thức đặc thù, dùng nguyên liệu đặc thù chế tác ra, có thể truyền thần thức thông qua nó, dù ở xa vạn dặm vẫn có thể truyền thần thức đến người mà hắn muốn truyền một cách nhanh nhất.

Ở cách xa đó vài chục dặm, trong một sơn động sâu thẳm trong La Thiên Đạo Trường, Đại Đạo tôn La Thông Thiên của La Thiên Đạo Trường đột nhiên mở trừng mắt, xòe rộng hai tay, nắm chặt miếng ngọc bài màu lục thẫm, vuốt nhẹ lên trên, bề mặt miếng ngọc bài đột nhiên hiện ra hình ảnh La Đĩnh đang ngự không phi hành.
- La Đĩnh?
La Thông Thiên chau mày:
- Chuyện gì vậy?
La Đĩnh truyền thần thức nói với miệng ngọc bài:
- Đại Đạo tôn, đang có ba con linh thú Động Hư Cảnh truy sát con!
- Ba linh thú Động Hư Cảnh?
Đại Đạo tôn thoáng giật mình:
- Ngươi đang ở đâu?
Đại Đạo tôn gần đây đang bế quan, căn bản không hề hay biết La Đĩnh đã ra ngoài nên nhất thời cũng không biết La Đĩnh đang ở đâu.
La Đĩnh nói:
- Đại Đạo tôn, con ở Bài Sơn Phủ, rất nhanh nữa thôi sẽ vào địa giới của Hành Sơn Phủ.
- Kẻ truy sát ngươi là ai?
Đại Đạo tôn trầm giọng hỏi.
- Là tên vô danh tiểu tốt Tần Vô Song của các quốc gia nhân loại, không biết mạng hắn là mạng gì mà có hẳn ba con linh thú Động Hư Cảnh nghe lời hắn răm rắp. Đại Đạo tôn, xin hãy phái ngay cường giả đến tiếp ứng!
La Đĩnh không còn vẻ cuồng ngạo lúc trước, sau khi lĩnh giáo uy lực của ba linh thú Động Hư Cảnh, nhất là sau khi cảm nhận được uy lực bộ cung tiễn của Tần Vô Song, La Đĩnh sớm đã không còn vẻ kiêu căng như trước nữa mà thay vào đó là cảm giác sợ gãi sâu sắc.
Hắn biết, nếu như bị đối phương bao vây, dốc toàn lực vây sát thì hoàn cảnh của hắn sẽ còn khó khăn hơn. Chờ cho đến khi toàn bộ quân bài trong tay hắn được sử dụng sạch sẽ thì cục diện sẽ còn khó bước hơn.
Cho nên hiện tại tuyệt đối không phải là lúc nói về thủ đoạn mà phải cắt đuôi được đám truy binh này. Chỉ cần cường giả của La Thiên Đạo Trường kịp thời tiếp ứng, mọi chuyện sẽ lại vạn sự đại cát.
Chỉ cần tiêu diệt được Tần Vô Song, hết thảy mọi dư luận sẽ là do hắn dẫn dắt. Cho dù cuối cùng cũng vẫn phải tìm kẻ chết thay thì mọi trách nhiệm đều có thể đổ lên đầu Hắc Báo.
Đại Đạo tôn mặc dù cũng không hài lòng khi biết La Đĩnh rời khỏi La Thiên Đạo Trường nhưng nói thế nào La Đĩnh cũng là người kế nghiệp số một của Đạo Trường, nếu như để hắn xảy ra chuyện gì ở bên ngoài đương nhiên cũng không tốt, lập tức nói:
- Ngươi dốc toàn lực chạy nhanh về Đạo Trường. Nếu gặp phải nguy cơ thì đừng tiếc rẻ mấy át chủ bài, chỉ cần giữ được mạng sống, có biết không?
Cái này đương nhiên không cần thiết phải nói, chuyện đến nước này La Đĩnh đương nhiên cũng biết mạng sống quan trọng hơn tất thảy mọi thứ, gật đầu nói:
- Biết rồi ạ, thỉnh Đại Đạo tôn mau phái viện binh!
Ngọc bài Truyền thức này vô cùng tiêu hao thần thức, La Đĩnh cũng không muốn phải tiêu hao quá nhiều, ảnh hưởng đến chuyện chạy trốn nên không nói thêm điều gì, thu hồi thần thức, chạy nhanh về phía trước vội vàng như một con chó cúp đuôi, như một con cá lọt lưới, bộ dạng vô cùng thảm hại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất