Người thanh niên không kiêu ngạo không nóng nảy, khiến Tần Trọng Dương ngắm nhìn, trong lòng vui mừng.
Khi sắc trời chạng vạng, đoàn người đã tới dưới chân Vấn Đỉnh Sơn, đây là lần đầu tiên Tần Vô Song tới Thiên Đế Sơn, lần đầu tiên tới Tổng bộ Tần gia, sâu thẳm trong lòng, một loại tâm tình không thể nào diễn đạt, theo các loại cảnh vật lọt vào tầm mắt, cũng theo đó trở nên phức tạp.
Phảng phất đây là sự trở về của số mệnh, là nhân duyên định trước, Tần Vô Song cảm thấy, Vấn Đỉnh Sơn này, Tổng bộ của Tần gia Thiên Đế Sơn này, tất cả mọi thứ giống như từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong đầu hắn, Tần gia Thiên Đế Sơn tựa hồ vốn là như vậy.
- Lão Đại, ta thực sự rất thích nơi này.
Bao Bao mặt mày hớn hở nói.
Thiên Đế Sơn, thánh địa của Hiên Viên Khâu, bất cứ người nào đến đây, đều sẽ sản sinh ra một loại tâm thái ngưỡng mộ phẩm đức cao thượng, vì vậy đối mặt với Thiên Đế Sơn, cũng khó tránh khỏi có một chút tự thẹn mình kém cỏi, cảm thấy sức mạnh của cá nhân ở trước mặt thánh địa thần thánh, là nhỏ nhặt không đáng kể, từ đó từ tận đáy lòng cảm thấy kính nể.
- Lão Đại, ngươi làm sao vậy?
Thấy thần thái của Tần Vô Song có chút khác thường, Bao Bao không kìm được hỏi.
Tần Vô Song lấy lại tinh thần, cười cười:
- Tam Chưởng môn, tại sao ta cảm thấy, Thiên Đế Sơn này giống như từng xuất hiện trong ý thức của ta? Bất cứ một cảnh quan nào ta nhìn thấy, phảng phất đều theo kiểu đương nhiên phải như vậy?
Tần Trọng Dương mỉm cười nói:
- Điều này chỉ có thể chứng minh một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Tần Vô Song nheo mắt.
- Chứng minh ngươi là huyết thống Tần gia chân chính, hơn nữa huyết thống còn vô cùng thuần khiết. Đúng rồi, Vô Song, tổ tiên của ngươi, thật sự là Tần Vũ sao?
Tần Vô Song lấy khối ngọc bài của Tần Vũ ra:
- Tam Chưởng môn, đây là ngọc bài của tổ tiên Tần Vũ ta.
Tần Trọng Dương cầm lấy, nhìn miếng ngọc bài đó, thần tình có chút buồn bã, ngọc bài rất bình thường, thậm chí một chút dấu vết tuổi tác cũng không có, nhưng thấm thoát, thời gian mấy trăm năm đã vô thanh lặng yên trôi qua như vậy.
Có điều không giống là, Tần Trọng Dương hắn trong mấy trăm năm đó, trải qua quá trình đấu tranh kịch liệt, chứng kiến vô số cái chết của những người cùng thế hệ thậm chí là những kẻ hậu bối, còn hắn, lại trổ hết tài năng, trở thành Thần đạo cường giả tối cao.
- Tam Chưởng môn, tổ tiên Tần Vũ của ta, ngươi có biết không?
Tần Trọng Dương gạt bỏ thần tình thẫn thờ, mỉm cười:
- Khi Tần Vũ rời đi, ta vẫn còn là một Trưởng lão bình thường. Còn Tần Vũ, lại là Đệ tử Trung tâm. Luận về tuổi tác, ta còn lớn hơn tổ tiên của ngươi ba bốn trăm tuổi.
- Sao?
Tần Vô Song cũng cảm thấy có chút giật mình:
- Nói như vậy, Tam Chưởng môn lẽ nào trên dưới ngàn tuổi sao?
- Ngàn tuổi? Ha ha, ngàn tuổi trong cảnh giới Thần đạo, cũng chỉ có thể xem là hơn người một chút mà thôi.
Tần Trọng Dương mỉm cười nói:
- Ở Đại lục Thiên Huyền, Thần đạo cường giả lớn nhất, sợ rằng cũng phải mấy vạn tuổi rồi?
Tần Trọng Dương cười ha ha:
- Tiểu hầu nhi, lời này ở bên ngoài không được phép nói linh tinh. Bất cứ một Cấm địa của Thần nào, đều có Thần đạo cường giả mấy vạn tuổi. Chỉ có điều, bình thường bọn họ rất ít khi lộ diện mà thôi.
- Trong tám môn Thiên Đế Sơn chúng ta, có nhân vật như vậy sao?
Tần Vô Song không kìm được hỏi.
- Trong tám môn Thiên Đế Sơn, cũng có rất nhiều Thần đạo cường giả có lai lịch lâu đời, nhưng mấy vạn tuổi, có thể là không có. Thần đạo cường giả mấy vạn tuổi, bình thường đều chỉ có Đồ Đằng Tộc mới có. Ví dụ Hiên Viên Tộc của Hiên Viên Khâu, Huyền Minh Tộc của Cực Bắc Tuyết Vực, Long Tộc của Vô Tận Đông Hải, Chúc Dung Tộc, Thần Nông Tộc của Thiên Hỏa Nam Cương, thậm chí là Côn Lôn Tiên Tông của Mộng Huyễn Thiên Trì, Thần đạo cường giả mấy vạn tuổi, khẳng định là có không ít.
Những cái tên mà Tần Trọng Dương nói, chính là năm đại Cấm địa của Thần đối ứng của Đại lục Thiên Huyền. So sánh, Hiên Viên Khâu cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Khi Tần Vô Song nghe thấy chữ
"Huyền Minh Tộc của Cực Bắc Tuyết Vực" trong lòng đột nhiên rung động. Hai chữ
"Huyền Minh", Tần Vô Song rất có ấn tượng. Trong chiếc nhẫn chứa vật của hắn, cũng có một khối lệnh bài như vậy, trên mặt chính là khắc hai chữ
"Huyền Minh".
Khối lệnh bài này, Tần Vô Song cũng ấn tượng vô cùng sâu sắc. Vì đây là vật khi hắn vừa mới tiến nhập Tinh La Điện, lần đầu tiên tiêu diệt một gã đối thủ, từ trên người đối phương đã đoạt được thứ này.
Gã áo đen đó, ở Chủ mạch Lăng Tiêu riêng biệt của Tinh La Điện bất ngờ tập kích đệ tử Tinh La Điện. Tần Vô Song lúc đó mới vào sơn môn, lần đầu tiên tiến vào Chủ mạch Lăng Tiêu tu luyện, bị gã áo đen dùng phương pháp khống chế linh thú hấp dẫn, thiếu chút nữa bị người đó tập kích thành công.
Tần Vô Song dựa vào Bắc Minh Đại Pháp hút khô gã áo đen đó, may mắn dành được thắng lợi, từ đó mở ra hành trình tu luyện nghịch thiên của hắn.
Gã áo đen lúc đó bỏ lại cho hắn, ngoài sợi roi xà hình ra, còn có rất nhiều thứ, bao gồm cả Thú Ngữ Đồ Lục khiến hắn sau này có thể nắm bắt được thú ngữ, còn có một tấm bản đồ không hoàn chỉnh, vật còn lại, chính là khối ngọc bài có khắc hai chữ
"Huyền Minh".
Tần Vô Song lúc này bỗng nhớ tới chuyện đó, không tránh khỏi có chút hoài nghi, lẽ nào khối ngọc bài đó, lại có quan hệ với Đồ Đằng Tộc của Cực Bắc Tuyết Vực? Nhìn qua quả thực khó bề tưởng tượng, nếu là như vậy, tại sao có thể rơi vào trong tay gã áo đen đó chứ?
Gã áo đen đó mặc dù lúc đó có uy hiếp rất lớn với Tần Vô Song, nhưng bây giờ nhìn lại, gã áo đen đó quả thực là bé nhỏ không đáng nói đến, chỉ có thể xem là một con kiến bé nhỏ của giới tu luyện mà thôi.
Tần Trọng Dương thấy Tần Vô Song suy nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ hắn đang tiêu hóa những tin tức này. Bao Bao đột nhiên nói:
- Chưởng môn đại nhân, năm nơi mà ngươi nói, chính là năm đại Cấm địa của Thần của Đại lục Thiên Huyền có đúng không? Còn những thế lực mà ngươi nhắc đến, đều là thế lực Đồ Đằng các nơi sao?
- Đúng vậy, thế lực Đồ Đằng, ở trong bất cứ Cấm địa của Thần nào, đều là bên đứng ngoài cuộc tranh chấp.
- Vậy tại sao Thiên Hỏa Nam Cương lại có hai thế lực Đồ Đằng?
Bao Bao hỏi.
- Ha ha, Thiên Hỏa Nam Cương, có lẽ là nơi phức tạp nhất trong năm đại Cấm địa của Thần. Có thể diện tích của nó không bằng Vô Tận Đông Hải, nhưng chỗ đặc biệt nhất, thế lực Đồ Đằng của bọn họ, xác thực có hai nhà, một là Hỏa Thần Chúc Dung Tộc, một là Thần Nông Tộc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vô Song cũng đang cân nhắc những chuyện này, hắn cảm thấy Đại lục Thiên Huyền này, kỳ thật vẫn có rất nhiều chỗ tương đồng với truyền thuyết thần thoại của kiếp trước. Thậm chí khung sườn của thế giới này, tựa hồ giống như thời đại thần thoại của kiếp trước. Có lẽ, Đại lục Thiên Huyền, thật sự chỉ là một không gian song song của thế giới kiếp trước, là một phân nhánh của lịch sử sau khi tách ra. Chỗ không giống là, kiếp trước phát triển đến sau này, biến thành thời đại khoa học kỹ thuật, còn Đại lục Thiên Huyền, lại phát triển thành thời đại hậu thần thoại!
Đương nhiên, những điều này chỉ là phán đoán cá nhân của hắn, kỳ thật cũng đã không quan trọng nữa. Bất kể so sánh như thế nào, thế giới này, tuyệt đối không thể nối đường ray với thế giới của kiếp trước.
Tần Vô Song, cũng đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, lúc này hồi tưởng lại kiếp trước, ngược lại có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Lúc này, trong ấn ký tâm linh của hắn, cũng đã ghi dấu nhãn hiệu Đại lục Thiên Huyền.
Tần Trọng Dương kiên nhẫn giải thích nói:
- Thiên Hỏa Nam Cương, kỳ thật vốn là địa bàn do Thần Nông Viêm Đế chiếm cứ, hắn với thân phận của Viêm Đế, ở thời đại Thái cổ đánh hạ một vùng giang sơn, đạt được địa vị của Thiên Hỏa Nam Cương. Từ sau khi hắn đạt được thành tựu, cũng bắt đầu say mê y thuật, nhất đại Viêm Đế, từ đó chuyển biến thành Thần Nông thử nghiệm Bách Thảo. Điều này cũng khiến con cháu đời sau của Thiên Hỏa Nam Cương xuất hiện phân nhánh, một là kiên trì với Hỏa Thần Tộc làm Đồ Đằng, một là kiên trì lấy Bách Thảo Thần Nông Tộc làm Đồ Đằng. Đây chính là duyên cớ tại sao Thiên Hỏa Nam Cương lại có hai thế lực Đồ Đằng.
Bao Bao như say như mê, mê mẩn vô cùng:
- Xem ra, thời đại Thái cổ nhất định rất náo nhiệt? Ha ha, thật ngưỡng mộ thời đại đó, không biết tổ tiên Thái cổ Thần vượn của ta, vào lúc đó quang cảnh như thế nào.
Bao Bao bất cứ lúc nào, cũng không quên chuyện nó là huyết thống Thái cổ Thần vượn, cũng luôn muốn nhắc tới một chút, thỏa mãn một chút lòng hư vinh nhỏ bé.
Tần Trọng Dương đem tấm ngọc bài thân phận của Tần Vũ đưa cho Tần Vô Song, nói:
- Vô Song, đây là ngọc bài của tổ tiên ngươi, ngươi hãy giữ lấy, làm vật kỷ niệm. Cũng nhắc nhở bản thân, đừng quên tổ tiên mình vì Tần gia mà làm vật hy sinh.
Nói đến đây, Tần Trọng Dương hít sâu một hơi, nói với Tần Vô Song:
- Ta dẫn các ngươi lên núi trước, bái kiến rất nhiều cao tầng tông môn, sau đó đem hài cốt của bọn Tần Thời Tốn nhập táng.
Tần Vô Song đương nhiên không phản đối ý kiến này, chỉ là nhắc đến một yêu cầu nhỏ nhỏ:
- Tam Chưởng môn, ta muốn biết, tổ tiên Tần Vũ ta, năm đó ở nơi nào.
- Ha ha, điều này dễ thôi… Tần Vũ, nếu ta nhớ không lầm, có lẽ vẫn có huynh đệ cùng huyết mạch còn sống, nhưng thiên phú của bọn họ, lại không bằng Tần Vũ.
- Tổ tiên Tần Vũ, còn có huynh đệ còn sống sao?
Tần Vô Song thật ra có chút bất ngờ.
- Đúng vậy, ở tu luyện giới, không gặp chuyện ngoài ý muốn, sống trên mấy trăm tuổi, vẫn rất có khả năng!
Giữa lúc nói chuyện, Tần Trọng Dương đã dẫn theo bọn họ bay lên Vấn Đỉnh Sơn. Xuyên qua tầng tầng vách núi, đến trước cửa Chính Khí Đường, ở đó, sớm đã có rất nhiều cao tầng đang chờ đợi.
Nhìn thấy Tần Trọng Dương, đều mỉm cười tiếp đón.
- Tam Chưởng môn, chúc mừng ngươi chiến thắng trở về. Ha ha ha, vị thanh niên này, có lẽ chính là Tần Vô Song vang danh khắp Hiên Viên Khâu đúng không?
- Vô Song, Vô Song, cái tên này đặt ra, chính là nhất định phải danh chấn thiên hạ rồi.
- Không ngờ, còn trẻ như vậy. Hảo tiểu tử, làm tốt lắm!
Những cao tầng này của Tần gia, tất cả đều tiến lên, chào hỏi Tần Vô Song một tiếng, vỗ lưng một cái, biểu đạt một loại cổ vũ và kỳ vọng của các trưởng bối đối với hắn.
Từ trong ánh mắt của bọn họ, cũng đều nhìn thấy một loại hy vọng tha thiết.
Tần Trọng Dương mỉm cười nói:
- Mọi người cũng đừng đứng cả ở nơi này nói chuyện, mau vào trong thôi. Quan Kỳ, ngươi và bọn Bao Bao cũng xem như là quen thuộc, ngươi phụ trách tiếp đãi bọn người Tần Vô Song đi, cũng đừng để người trẻ tuổi của chúng ta cảm thấy lạ lẫm.
Quan Kỳ mỉm cười nói:
- Người mà Tam Chưởng môn xem trọng như vậy, ai dám lạnh nhạt hắn chứ?
Tất cả mọi người đều cười to, không khí rất vui vẻ. Tần Vô Song mới đầu còn có chút lo lắng, lo lắng người của Tổng bộ Tần gia, tất cả đều là những lão giả tiền bối già nua.
Lúc này, nhìn thấy những cao tầng này có rất nhiều người có tính tình vô cùng hiền hòa, chuẩn xác mà nói, giống như đối với người một nhà, vô cùng hiền hòa, hơn nữa ai ai cũng có sự yêu thích và chiếu cố đối với người trẻ tuổi.
Điều này làm cho Tần Vô Song có một loại cảm giác giống như về nhà vậy, cũng có một loại cảm giác thuộc về sâu sắc, vô cùng thân thiết. Quan Kỳ đem Tần Vô Song đi một vòng, đem những cao tầng có mặt ở đây, đều lần lượt giới thiệu với Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn có chút trí nhớ, ở Tổng bộ Thiên Đế Sơn, cấp bậc Tôn giả đều có chữ
"Tri", ví dụ Tri Dương, Tri Tùng, Tri Bách vv…
Còn Trưởng lão, lại tuyệt một sắc chữ
"Quan", ví dụ Quan Kỳ, Quan Ngư, Quan Sơn…
Có thể xuất hiện ở Chính Khí Đường, chí ít là cấp bậc Trưởng lão. Giống như cấp bậc Hộ pháp, là hoàn toàn có tư cách tiến nhập Chính Khí Đường rồi.
Hai mươi ba mươi vị cao tầng ở đây, chỉ là một bộ phận trong số đó, bộ phận còn lại đều đang có chức trách quan trọng ở các nơi khác của Vấn Đỉnh Sơn, không xuất hiện ở Chính Khí Đường.
Tần Vô Song vừa bái kiến những tiền bối của Tần gia, vừa cảm nhận được một loại không khí đoàn kết chỉ có Tần gia mới có, cảm giác hướng về Tần gia ở trong lòng, vô hình lại tăng thêm mấy phần. Gia tộc như vậy, hoàn cảnh như vậy, không thẹn từng là Thiên Đế Môn