Khí Trùng Tinh Hà

Chương 655: Dọa dẫm đối thủ

Cửu Phương Vân Phi thấy tốc độ của đối phương nhanh như vậy trong lòng thấy hơi giật mình, biết việc hôm nay sẽ không dễ giải quyết. Chân bước trở lại vào trong, thản nhiên nói:
- Các hạ rốt cuộc là ai? Làm vậy là có ý gì?
Pháp vương Ngân Hoàn cười lạnh:
- Cũng chẳng có ý gì, bọn ta thấy ngươi lấm la lấm lét, trong lòng không thoải mái. Nếu ngươi không muốn nằm mà ra khỏi đây thì nên ngoan ngoãn hợp tác.
Từ trong đại sảnh có Tổng quản đi ra, hòa giải:
- Chư vị có ân oán cá nhân gì thì có thể giải quyết sau khi rời khỏi đây. Đây là Công hội Liên minh Tán tu, tốt nhất là không nên gây chuyện!
Pháp vương Ngân Hoàn tuy ngang ngược bá đạo nhưng cũng hiểu đạo lý "rồng cũng khó đối phó rắn bản địa", hắn cười hắc hắc:
- Tổng quản đại nhân yên tâm. Bọn ta sẽ không phá hỏng việc làm ăn của các ngươi đâu!
- Đây không đơn giản là vấn đề làm ăn, gây chuyện trong Công hội Liên minh Tán tu sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Công hội. Chư vị hãy bình tĩnh!
Tần Vô Song bình thản nói:
- Ba vị nhìn rất lạ, không biết là người từ đâu đến?
Tần Vô Song cố ý thay đổi giọng nói, ba người của La Thiên Đạo Trường đương nhiên là không nhận ra. Pháp vương Ngân Hoàn trừng mắt nhìn Tần Vô Song, thấy khí độ của hắn bất phàm, không kìm được hỏi:
- Các hạ là ai?
- Ngươi thấy ta là ai?
Tần Vô Song cố ý giễu cợt.
Tần Vô Song càng như vậy lại khiến Pháp vương Ngân Hoàn không dám coi thường, quay lại nhìn Điền Minh Sơn muốn trưng cầu ý kiến.
Điền Minh Sơn tiến lại cười:
- Các hạ lẽ nào lại là đệ tử của một Đạo Trường nào đó?
Tần Vô Song mỉm cười, bình thản nói:
- Ba vị, có thể nể mặt ta đừng gây chuyện ở đây được không?
Điền Minh Sơn cười ha ha:
- Thể diện đương nhiên cần phải giữ, nhưng dám hỏi thân phận lai lịch của các hạ? Nếu không ta cũng không biết mình giữ thể diện cho ai đây?
Tần Vô Song nhướng mày, thản nhiên nói:
- Biết nhiều quá e là không tốt cho ba vị đâu. Ta thấy thực lực của ba vị cũng không tầm thường, nhưng có lẽ không phải người của sáu đại Đạo Trường Mộng Huyễn Thiên Trì. Trong số các thế lực hàng đầu ở Mộng Huyễn Thiên Trì hình như không có tên của ba bị, nhưng có lẽ không phải đến Côn Luân Tiên Tông để tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội?
Tần Vô Song dám phán đoán như vậy vì hắn đã xác định thân phận của ba kẻ đó. Nhưng những lời đó vào tai đối phương lại khiến chúng cho rằng Tần Vô Song chắc chắn là người của sáu đại Đạo Trường. Nếu không thì sao lại biết chúng không phải người của sáu đại Đạo Trường, cũng không phải người của thế lực tông môn thuộc Mộng Huyễn Thiên Trì?
Điền Minh Sơn hơi do dự, lần này chúng đến đúng là không phải để tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội, chúng không có tư cách đó. Nói khó nghe chút thì chúng lén lút đến đây, không thể để bại lộ thân phận. Một khi bại lộ, chuyện muốn đạt được có thể tan thành bong bóng, thậm chí ngay tính mạng cũng có thể mất.
Sáu đại Đạo Trường, đó là thế lực tương đương với tám môn Thiên Đế Sơn. Đừng nói họ là "rồng qua sông", dù La Thiên Đạo Trường là thế lực bản địa thì cũng không có tư cách sánh ngang với sáu đại Đạo Trường. Cũng giống như La Thiên Đạo Trường không thể so sánh được với tám môn Thiên Đế Sơn vậy.
Nghe đến Côn Luân Tiên Tông, lại cả Vạn Pháp Triều Tông Hội, xung quanh ai nấy cũng biến sắc mặt, vội vàng đứng dậy thanh toán rồi bỏ đi ra ngoài.
Hiển nhiên là những người này đều rất thức thời, biết có những chuyện có thể nghe, nhưng cũng có những chuyện không thể nghe được. Nếu không, chưa biết chừng sẽ rước họa vào thân.
Kẻ bán thông tin kia cũng tặc tặc lưỡi, bỗng mắt sáng lên, cứ như biết được tuyệt mật gì đó, hớn hở chạy ra ngoài. Tần Vô Song thấy hắn chạy đi, quát lên:
- Đứng lại!
Kẻ đó chuyên bán thông tin để kiếm sống, lúc này có được thông tin quan trọng đương nhiên là định ra ngoài bán. Nguồn: http://truyen360.com
Bị Tần Vô Song quát như thế, hắn run rẩy nhưng không dám không dừng lại. Những kẻ thấp hèn như hắn nếu thật sự gặp phải đệ tử của tông môn lớn mạnh, trực tiếp giết hắn luôn cũng chẳng vấn đề gì.
- Công… công tử có gì dặn dò?
Tần Vô Song hỏi:
- Ngươi tên gì? Đừng có nói dối, nếu nói dối ta kéo đứt lưỡi ngươi. Đừng quên ta có vô số cách để biết tên ngươi!
- Tiểu nhân tên là Lợi… Lợi Dụng!
Cái tên này đúng là kỳ quái, Tần Vô Song trừng mắt:
- Hy vọng ngươi không nói dối, nếu không thì lưỡi ngươi sẽ không thuộc về ngươi nữa đâu. Nghe rõ đây, mỗi chữ vừa rồi ta nói, nếu để lộ ra ngoài, không những là ngươi, cả cửu tộc nhà ngươi, chó gà cũng không tha. Nếu ngươi muốn thử thì cứ ra ngoài bán thông tin đi. Ta biết ngươi sống bằng nghề bán thông tin mà.
Lợi Dụng tái mặt:
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân nhất định câm như hến, nói mớ cũng không dám!
Tần Vô Song hừ giọng:
- Cút đi!
Lợi Dụng vội vàng chạy đi. Pháp vương Ngân Hoàn bỗng gọi lại:
- Đợi đã, tiểu tử, ngươi nói nữ đệ tử của Nga Mi Đạo Trường bày lôi đài chiêu thân, là ở đâu?
Tên Lợi Dụng đó bị dọa cho vỡ mật, cũng không dám đòi tiền nữa:
- Ở Vạn Hoa Cốc!
Nghe đến ba chữ Vạn Hoa Cốc, ánh mắt đám người Điền Minh Sơn đều lóe lên sự kỳ quái. Tần Vô Song nhìn sắc mặt đoán được vài phần, lẽ nào La Thiên Đạo Trường…
Tuy hắn biết được vài vấn đề nhưng vẫn bình thản không nói ra.
Điền Minh Sơn rõ ràng có phần e dè biểu hiện của Tần Vô Song, nếu chỉ đơn độc bản thân hắn thì còn được, nhưng nếu hắn là đệ tử sáu đại Đạo Trường thật thì không thể đắc tội được. Nếu không, ba bọn chúng có trở về La Thiên Đạo Trường được hay không vẫn là câu hỏi lớn.
Liếc nhìn Cửu Phương Vân Phi một cái, Điền Minh Sơn hạ quyết tâm, nói:
- Các hạ đã lên tiếng, chuyện hôm nay dừng ở đây. Tiểu tử, coi như ngươi may mắn!
Cửu Phương Vân Phi cười lạnh nhìn bọn Điền Minh Sơn:
- Hy vọng các ngươi cũng may mắn!
Điền Minh Sơn nhăn tít lông mày:
- Tiểu tử, ngươi có ý gì?
- Ngươi có ý gì thì ta có ý đó!
Cửu Phương Vân Phi ăn miếng trả miếng, không hề sợ ba kẻ đó.
Điền Minh Sơn trong lòng cực kỳ giận dữ, vừa rồi ở bên ngoài hắn cảm giác thấy Cửu Phương Vân Phi đang theo dõi hắn nên mới nghi ngờ Cửu Phương Vân Phi.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng bọn ta không dám ra tay phải không?
Cửu Phương Vân Phi thản nhiên nói:
- Muốn đánh thì ra tay đi. Ta chỉ sợ các ngươi không ra khỏi Liên Kinh Thành được mà bỏ mạng nơi đây thôi.
Sau khi quan sát, Cửu Phương Vân Phi biết được ba kẻ này lén lút vượt cảnh đến Mộng Huyễn Thiên Trì, rất kiêng dè thế lực bản địa. Vì thế hắn nắm chắc được điểm yếu của đối phương nên cũng không sợ hãi nữa.
Điền Minh Sơn cười lạnh:
- Tiểu tử, ngươi đừng có nói ngươi cũng là người của sáu đại Đạo Trường!
Cửu Phương Vân Phi cười nhạt không nói gì ra vẻ cao thâm khó dò.
Nhưng Điền Minh Sơn không tin, hắn tin lời Tần Vô Song nói là vì thực lực của Tần Vô Song không hề thua kém bất cứ ai trong ba người bọn chúng. Hơn nữa vừa mở miệng là đối phương dám nói tên của Côn Luân Tiên Tông, lại còn nói được tên Vạn Pháp Triều Tông Hội. Mọi thứ đều khiến Điền Minh Sơn phải e dè.
Vô Song cười với Cửu Phương Vân Phi:
- Thôi bỏ đi huynh đài. Nể mặt tiểu đệ đừng tranh cãi nữa. Ta nghĩ chắc huynh đài cũng là tử đệ của tông môn ở Mộng Huyễn Thiên Trì. Tuy hai ta không quen biết nhưng tiểu đệ cảm thấy huynh có vẻ quen, chắc chắn đã từng gặp đâu đó, nếu không thì tiểu đệ cũng không ra mặt.
Cửu Phương Vân Phi thầm ngạc nhiên, hắn đâu phải không nghe ra Tần Vô Song đang tìm lối thoát cho mình? Nếu đối phương là đệ tử của sáu đại Đạo Trường của Mộng Huyễn Thiên Trì thì sao có thể thấy mình quen được? Nhất định là cố ý nói thế để ba kẻ kia biết khó mà rút lui.
Nguyên lai, Cửu Phương Vân Phi thấy Tần Vô Song khí độ bất phàm, lại thấy Tần Vô Song có thể đoán được ba kẻ kia không phải cường giả Mộng Huyễn Thiên Trì, vì thế mới đoán Tần Vô Song là người của sáu đại Đạo Trường.
Hắn nào có biết Tần Vô Song không lạ gì người của La Thiên Đạo Trường. Cũng có nghĩa là, giữa ba bên, trừ Tần Vô Song biết rõ cả hai bên kia ra, thì hai bên kia chẳng biết gì về Tần Vô Song.
Nghe Tần Vô Song nói vậy, đám người Điền Minh Sơn đều nghĩ tiểu tử này không phải đệ tử tông môn nào của Mộng Huyễn Thiên Trì thật đấy chứ? Xem ra không thể động vào được rồi. Vậy là bọn hắn cũng rút lui, nói với Tần Vô Song:
- Nếu các hạ đã lên tiếng, ba người bọn ta cũng không muốn gây rắc rối hơn nữa. Núi không đi thì sông cũng đi, vậy thì xin cáo từ!
Nói rồi chúng bỏ đi thật.
Cửu Phương Vân Phi thấy ba kẻ kia đi rồi mới thở phào, cười khổ nói với Tần Vô Song:
- Hôm nay thật đa tạ huynh đài đã giải vây!
Tần Vô Song mỉm cười:
- Không cần khách khí vậy, bàn của ta chưa dọn, chi bằng hai ta cùng ngồi uống vài chén?
Cửu Phương Vân Phi vui vẻ:
- Vậy thì làm phiền huynh rồi!
Hai người nhìn nhau bật cười rồi quay lại ngồi. Tần Vô Song gọi gã thiếu niên Chấp sự lại dặn:
- Thêm một bình rượu, vài món nhắm nữa!
Cửu Phương Vân Phi uống liền ba chén, thoải mái nói:
- Ba chén này là tiểu đệ đáp tạ huynh đài đã giải vây. Nói thật, nếu không có huynh đài ra mặt thì hôm nay tiểu đệ sẽ rắc rối to rồi!
- Hà hà, ta thấy hình như huynh đài có thành kiến với ba người đó?
Tần Vô Song rót một chén, dò hỏi.
Cửu Phương Vân Phi nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:
- Ba kẻ đó ta đều biết, nhưng chúng không biết ta. Trước khi chúng vào đây ta có theo dõi chúng nên mới bị hắn phát hiện. Nghĩ lại, chắc chắn chúng có âm mưu gì đen tối nếu không thì cũng không thận trọng như thế.
- Ồ?
- Huynh đài, không giấu gì huynh, bọn chúng đúng là không phải người của Mộng Huyễn Thiên Trì. Chúng là người La Thiên Đạo Trường ở Hiên Viên Khâu. Chỉ là không biết chúng đến Mộng Huyễn Thiên Trì là có âm mưu gì. Nhìn bộ dáng lén lút của chúng có lẽ có âm mưu đen tối. Nếu không cũng chẳng mạo hiểm đến đây.
Tần Vô Song nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của La Thiên Đạo Trường, rõ ràng là bồ tát đất qua sông, bảo vệ mình còn khó lại còn nhàn rỗi đến Mộng Huyễn Thiên Trì làm gì? Bên trong chắc chắn có điều bí mật gì đó. Việc làm cấp bách hiện nay của La Thiên Đạo Trường là xây dựng lại sơn môn, là nâng cao thực lực. Mọi hành động của húng chắc chắn sẽ theo hướng đó. Nghĩ đến đây nộ hỏa thù hận của Tần Vô Song lại bùng cháy lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất