Tần Khiếu Thiên sắc mặt ngưng trọng, bùi ngùi gật đầu:
- Như đã nói, Tần gia chúng ta có Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận, vốn dĩ có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng trong mấy ngày bế quan vừa qua, ta cứ cảm thấy tâm thần không yên. Với tu vi Chân Thần Đạo của ta, có thể cảm nhận được một tia vi diệu của thiên đạo tạo hóa ngầm bên trong. Vốn dĩ đã làm được xá ngã chi ngoại, tâm vô bàng vụ nhưng mấy ngày này, cảm giác bất an ấy cứ ngày một lớn.
Tần Trọng Dương và Tần Vân Nhiên quay sang nhìn nhau, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Nếu như ngay cả Đại Chưởng môn vốn không có gì là không thể mà cũng nói vậy, chứng minh thế cục vẫn còn biến động, hơn nữa còn là biến động không nhỏ.
- Đại Chưởng môn, không lẽ nguy cơ lần này vẫn còn có biến hóa?
Tần Trọng Dương thử hỏi.
Tần Khiếu Thiên khẽ thở dài:
- Ta không tính được biến hóa đó sẽ đến như thế nào. Nhưng ta dám khẳng định, vẫn còn có biến hóa. Tần gia chúng ta không thể ngồi im chờ đợi, phải có một chút chuẩn bị.
- Chuẩn bị?
Tần Vân Nhiên cười khổ sở, nói:
- Đại Chưởng môn, tất cả những con át chủ bài chúng ta có, chúng ta đều đã dùng hết rồi, còn gì để chuẩn bị nữa?
- Nhị vị, chuẩn bị này không phải là chuẩn bị về chiến thuật mà là lựa chọn chiến lược. Ta đang có hai dự định. Một khi nguy cơ của Tần gia tăng lên thì sẽ đưa một số đệ tử tinh anh nhất của Tần gia ra ngoài lánh nạn.
- Đại Chưởng môn, tình hình nghiêm trọng đến như vậy sao?
Tần Khiếu Thiên nghiêm mặt nói:
- Chuyện này đã vượt qua phạm vi tính toán của ta rồi. Chưa chắc đã phát triển đến bước ấy, Nhưng đây cũng là dự định xấu nhất, không thể không coi nó như một khả năng có thể xảy ra!
Tần Trọng Dương im lặng gật đầu, trong lòng cũng biết, nếu như để Đồ Đằng Tộc can thiệp vào thì sự việc sẽ phát triển vượt ra ngoài tầm dự đoán của Tần gia.
Thực hiện dự định xấu nhất cũng chỉ là hành động trù tính trước mà thôi. Ngộ nhỡ Tần gia không may bị công phá thì vẫn còn có thể bảo tồn một tia huyết mạch, bảo lưu một chút suy nghĩ.
- Đại Chưởng môn, chiến lược di chuyển có thể thực hiện được. Các đệ tử trẻ tuổi bây giờ đều có mặt ở tông môn, khả năng chiến đấu cũng không lớn. Có thể chuyển bọn họ ra ngoài. Nhưng chiến lược di chuyển cũng khá mạo hiểm. Nếu như Tần gia sơn môn không có nguy hiểm, bọn họ ở lại tông môn còn an toàn hơn. Một khi di chuyển ra ngoài, nói không chừng còn có thể bị truy sát.
Tần Trọng Dương trình bày những lo lắng trong lòng.
Ông lo lắng cũng phải, đây dù sao cũng là dự định xấu nhất, chưa chắc đã xảy ra. Chiến lược di chuyển, ngộ nhỡ ra ngoài, bị bên Thiên Đế phát hiện, truy sát thì với tu vi của các đệ tử trẻ tuổi nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tần Khiếu Thiên cặp lông mày như điện, bắn ra một tia tinh mang:
- Nhị vị, ta hỏi hai vị, những người có cùng thiên phú và cùng thời đại với hai vị, trong Tần gia có bao nhiêu?
- Chừng bảy tám người?
Tần Trọng Dương nói.
- Cho đến bây giờ, những người đã tu luyện đến cảnh giới Thần đạo có bao nhiêu?
Tần Khiếu Thiên hỏi, khẩu khí sắc bén.
- Chỉ có ta và Tần Vân Nhiên.
Nói đến đây, Tần Trọng Dương hình như đã hiểu ra điều gì, tinh mang trong mắt đại tác:
- Đại Chưởng môn, ý của người là?
- Không sai, gia tước chỉ bay qua bay lại dưới hiên nhà thì sẽ không bao giờ vút được lên trời cao, không thể đối diện được với phong tuyết. Còn diều hâu, vì được rèn luyện trong phong vũ, vong hồ sinh tử nên mới có thể trở thành vương giả trong loài chim. Tư chất của thanh niên Tần gia các ngươi cũng nhìn thấy rồi. Tư chất tốt chỉ có vài người nhưng tâm tính trưởng thành thì ngoài Tần Vô Song và Tần Thái Trùng ra còn có ai nữa?
Những lời này của Tần Khiếu Thiên khiến hai vị Chưởng môn chẳng biết nói thêm điều gì, suy nghĩ một lúc, thấy Đại Chưởng môn nói cũng có rất lý.
Nhìn chung thanh niên Tần gia, trừ Tần Vô Song ra, Tần Thái Trùng cũng khá khả quan. Những đệ tử khác, cũng chỉ có Tần Chi Trữ còn có thể coi như một viên ngọc đang chờ gọt dũa.
Những đệ tử khác, tư chất nhìn chung không tệ, nhưng có thể thành Thần đạo hay không thì vẫn là một câu hỏi lớn. Dù sao, Thần Đạo Quả cũng không phải thường xuyên có.
Cơ ngộ kiểu này, ngàn năm mới có. Vạn Pháp Triều Tông Hội của Côn Lôn Tiên Tông một vạn năm mới tổ chức một lần. Cho nên cơ hội gặp phải là rất thấp.
Tần Vân Nhiên nói:
- Đại Chưởng môn, nếu đã như vậy thì hãy chọn vài người đi, Vô Song và Thái Trùng khẳng định là phải dời đi. Những người khác, cứ để bọn họ lựa chọn.
- Không, Vô Song và Thái Trùng để bọn họ tự lựa chọn!
Tần Khiếu Thiên lắc lắc đầu.
- Chuyện này chúng ta không miễn cưỡng.
Tần Trọng Dương cũng cảm thấy có lý, chỉ có bản thân tự lựa chọn thì mới không oán không hận.
- Chuyện này có phải thông báo toàn tộc không?
- Đương nhiên, nếu không vô duyên vô cớ biến mất, tâm lý người trong tộc sẽ phát sinh biến hóa.
Tần Khiếu Thiên nói.
- Được, Đại Chưởng môn, ta đi chuẩn bị!
Tần Trọng Dương đứng dậy.
- Đi gặp…
Đang nói đến đây, sắc mặt Tần Khiếu Thiên đột nhiên khẽ biến, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Đến rồi!
- Ai?
- Tân Thiên Vấn!
Khẩu khí Tần Khiếu Thiên có chút lạnh lùng:
- Tân Thiên Vấn để lâu như vậy rồi mới quay lại, nhất định là đã có chỗ dựa. Hy vọng không phải là Đồ Đằng Tộc cường giả!
Đang nói đến đây, bên ngoài bỗng vang lên giọng cười cuồng ngạo của Tân Thiên Vấn:
- Tần Khiếu Thiên, con rùa rụt đầu, ta sẽ canh trước Tần gia sơn môn xem Tần gia các ngươi ẩn nhẫn được đến lúc nào?
Nghe Tân Thiên Vấn nói vậy, sắc mặt Tần Khiếu Thiên càng trở nên nghiêm nghị hơn, miệng lẩm bẩm:
- Tân Thiên Vấn cố ý nói vậy, nhất định là có âm mưu khác. Để ta ra gặp hắn!
- Đại Chưởng môn!
- Các ngươi không cần phải nói. Đại trận hộ sơn này ta vô cùng thông thạo, biết chỗ nào là sinh môn, chỗ nào là tử môn.
Tần Khiếu Thiên xua xua tay, miệng hé ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Nói như có thể dụ được Tân Thiên Vấn vào trong trận môn, ta sẽ có thể khiến hắn không ra cũng chẳng vào được!
Nói đến đây, Tần Khiếu Thiên đột nhiên đứng dậy, bước từng bước lớn ra ngoài.
Tần Vô Song đang bế quan mà cũng bị giọng cười cuồng ngạo của Tân Thiên Vấn làm cho kinh động, đi ra. Bao Bao và Cô Đơn chạy lại, hỏi:
- Lão Đại, huynh đột phá chưa?
Tần Vô Song cười nói:
- Đâu nhanh như vậy, nhưng Thông Huyền Cảnh đỉnh phong ta cảm thấy không còn xa nữa đâu. Bây giờ những điều ta làm đều là để chuẩn bị cho việc trùng kích Vô thượng Thần đạo!
Bao Bao cười nói:
- Được, đệ chờ Lão Đại đột phá Thần đạo!
- Hai đệ cũng phải cố gắng lên!
Tần Vô Song thở dài một tiếng, đi về phía đại đường.
Lúc này, trong đại điện Chính Khí Đường, tất cả tộc nhân Tần gia đã có mặt đầy đủ.
- Đại Chưởng môn đã ra ngoài giao thủ với Tân Thiên Vấn rồi.
- Các vị, tu vi mọi người tiến triển thế nào?
Tộc nhân Tần gia quay sang nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ba Tôn giả đang luyện hóa Thần Đạo Quả cũng ngầm trao đổi với nhau.
Tần Trọng Dương và Tần Vân Nhiên cũng ở trong đó, im lặng nghe mọi người trao đổi nhưng không hề lên tiếng.
Bên ngoài sơn môn, Tân Thiên Vấn cầm A Đồ Kiếm trong tay, cười lớn nói:
- Tần Khiếu Thiên, có vẻ ngươi cũng để ý cái biệt danh con rùa rụt đầu lắm! Sao, hôm nay đi ra là muốn đầu hàng hay muốn quyết chiến với ta một trận?
Tần Khiếu Thiên cười nhạt:
- Tân Thiên Vấn, đường đường Thiên Đế chí tôn, có thể làm được mấy chuyện đáng khinh này chắc chỉ có ngươi mới làm thôi nhỉ. Danh hiệu Thiên Đế đáng khinh nhất trong lịch sử chẳng trao cho ai được ngoài ngươi.
Tân Thiên Vấn ha ha cười:
- Tần Khiếu Thiên, ngươi không phải định chọc giận ta chứ?
Tần Khiếu Thiên mặt lạnh như băng:
- Bớt phí lời đi, muốn chiến thì chiến!
Nói đoạn, thét lên một tiếng, toàn thân hồng quang đại phác, quang mang nhất dẫn, mây đỏ rợp trời, Tân Thiên Vấn cuồn cuộn lao đến.
Ráng đỏ ngưng tụ lại, biến thành hàng ngàn hàng vạn khuôn mặt hung tợn, nhe răng giơ vuốt lao về phía Tân Thiên Vấn.
Tân Thiên Vấn hét lớn:
- Đến đúng lúc lắm!
A Đồ Kiếm thuận thế chém xuống, Thiên Đế Chi Dực thì thôi động, không lùi lại mà công kích thẳng về phía Tần Khiếu Thiên.
Hai thân ảnh kéo theo một đường quang mang dài, như quần tinh loạn vũ giữa tinh hà lấp lánh, cuộn thành một đám, cả hư không như muốn điên đảo.
Hai đại cường giả đều là hai nhân vật mạnh nhất trong Hiên Viên Khâu trừ Đồ Đằng cường giả ra. Trận chiến này, ngang tài ngang sức, đã đấu ba ngày ba đêm mà vẫn bất phân thắng bại.
Mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn, mặt trời lặn rồi mặt trời lại mọc. Ba ngày đêm liền, hai con người dường như không biết thế nào là mệt mỏi, vẫn sinh long hoạt hổ, đánh giết vô cùng hứng khởi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTân Thiên Vấn vốn dĩ định cầm chân Tần Khiếu Thiên, nhưng ba ngày qua, hắn không thể không thừa nhận, chỉ luận tu vi cá nhân thôi, Tần Khiếu Thiên không hề thua kém Thiên Đế hắn.
- Tần Khiếu Thiên, dừng lại đã!
Tân Thiên Vấn dang rộng Thiên Đế Chi Dực, bay vút lên cao không, một đạo trường hồng hóa phá hư không, bay vọt lên trên.
Tần Khiếu Thiên cũng có ý muốn thu binh, không vội đuổi theo, chỉ đứng nhìn theo bóng dáng Tân Thiên Vấn, nhưng trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ.
Xoay người hồi trận, đã thấy tộc nhân Tần gia tập trung đầy đủ trong Chính Khí Đường.
- Đại Chưởng môn!
- Cung nghênh Đại Chưởng môn!
Tần Khiếu Thiên khoát khoát tay:
- Chư vị, lần này Tân Thiên Vấn đến cùng ta ước chiến hoàn toàn khác với lần trước lên Vấn Đỉnh Sơn. Trong lòng ta cũng có dự tính, nhưng Tần gia chúng ta hôm nay đã xuất xong con át chủ bài rồi, chỉ có thể bất biến ứng vạn biến mà thôi.
- Đại Chưởng môn, mọi người đã đến đủ rồi.
Tần Trọng Dương nhắc.
- Được, các ngươi ngồi xuống, để ta nói.
Tần Khiếu Thiên khẩu khí ngưng trọng nói.
Tất cả mọi người đều quay lại vị trí, Tần Khiếu Thiên cất lời nói:
- Chư vị, trước đây Tân Thiên Vấn đã hoàn toàn hết cách trước đại trận hộ sơn của chúng ra. Nhưng gần đây, hắn mạnh mẽ trở lại, nhất định là có con bài nào muốn lật. Nhưng đương nhiên, con bài chưa lật của Tân gia, vẫn không thể làm gì đại trận của Tần gia chúng ta. Bổn tọa chỉ e là, chuyện này có thể liên quan đến Đồ Đằng Tộc. Bởi vậy, Tần gia chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra!
- Đồ Đằng Tộc?
Nhắc đến ba chữ này, sắc mặt của tất cả tộc nhân Tần gia đều trở nên khó coi dị thường.
Tần Khiếu Thiên thở dài:
- Không sai, đúng là Đồ Đằng Tộc. Tân Thiên Vấn nói thế nào cũng là Thiên Đế đương nhiệm nên sẽ có thể lấy được vài kế sách phá trận từ phía Đồ Đằng Tộc. Bởi vậy, Tần gia chúng ta phải chuẩn bị hết mọi dự định…
Tần Khiếu Thiên nhắc lại những lời trước đây của mình, chậm rãi nói:
- Chiến lược di chuyển lần này chỉ dành cho thế hệ trẻ, tạm thời không hình thành được sức chiến đấu, nhưng tương lai thì rất khả quan, cũng là tất cả hy vọng của Tần gia. Nhưng mà, chiến lược di chuyển này chưa chắc đã là một sự lựa chọn lý tưởng. Bởi vậy, những gì ta làm, chỉ là chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất chứ chưa chắc đã xảy ra. Trốn trong sơn môn mạo hiểm nhưng cũng có thể là tuyệt đối an toàn. Còn di chuyển, có thể tiêu diêu tự tại, nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ. Hơn nữa, thân mang trọng trách, lựa chọn thế nào quyết định ở mọi người.
Tần Vô Song trong lòng nhất động, biết Đại Chưởng môn cuối cùng vẫn phải suy nghĩ đến cách này. Chiến lược di chuyển đúng là sự lựa chọn sáng suốt nhất trong trường hợp xấu nhất.