Năm người đó, chung quy vẫn là Thần đạo cường giả, gặp nhiều biết rộng, mặc dù cảm thấy chuyện này có chút kinh ngạc, dưới sự hoài nghi, cũng không có bao nhiêu sợ hãi.
- Mễ Già tiểu thư, ngươi nói hắn không phải Tần Vô Song. Vậy hắn là ai?
Mễ Già cười lạnh nói:
- Ta chỉ sợ sau khi ta nói ra, trong số các ngươi ở đây, chí ít phải chết hơn một nửa.
- Ồ? Tên tuổi lớn như vậy sao? Đệ tử của Tổ Long Tộc sao?
- Hừ hừ, cái gì ta cũng không nói. Nếu các ngươi cảm thấy bản thân đủ thực lực, vậy thì mạo phạm một chút, bổn tiểu thư đảm bảo, sau khi nói ra, các ngươi nhất định sẽ có người tóe máu trong năm bước.
Năm người đó trong lòng thật ra cũng có mấy phần kiêng kỵ, nhìn Tần Vô Song đánh giá, trong lòng đều có chút do dự, rút cuộc có cần bắt hắn lộ rõ bộ mặt không.
Tần Vô Song thản nhiên hỏi:
- Muốn biết thân phận của ta, đúng không?
Năm người đó nheo mắt nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên không phủ nhận, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, mang theo mấy phần cường hãn.
- Đúng như Mễ Già tiểu thư đã nói, muốn biết, thì phải chết!
Mễ Già cũng âm thầm bội phục Tần Vô Song, trong hoàn cảnh này, hắn vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, không hề có một chút cảm giác bản thân đang lâm vào thế cục nguy hiểm, loại tố chất tâm lý này, quả thực là đáng khen.
Gia hỏa lân giáp màu xanh nói:
- Hừ, bất kể ngươi có thân phận thế nào, hôm nay xin lỗi đành phải đắc tội. Nếu không phải là Tần Vô Song, vậy xem như chúng ta đắc tội, nhất định sẽ nhận lỗi với các hạ. Cái này gọi là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nguồn: http://truyen360.com
Lời này vừa nói ra, bốn tên kia đều lần lượt gật đầu. Có người đứng ra, những người khác đương nhiên là có dũng khí, sức lực cũng càng tăng.
Bọn họ có năm người, ở nơi trước mặt không có thôn làng, sau lưng không có quán trọ, một khi phát sinh xung đột, muốn xóa mọi dấu vết, cũng không phải không thể!
Lai lịch cũng không rõ như thế nào, Cầu Long Tộc là gì chứ? Ở trước mặt lợi ích tuyệt đối cái gì cũng là phù vân. Trừ phi là đệ tử của Tổ Long Tộc.
Mễ Già cả giận nói:
- Năm người các ngươi, quả nhiên là gan to bằng trời. Nói như vậy, các ngươi đã quyết định hôm nay cướp đường đúng không?
- Mễ Già tiểu thư, chúng ta sớm đã nói rồi, ở đây không có chuyện của ngươi, nếu ngươi muốn đi, chúng ta không ngăn cản! Nếu hắn muốn đi, chỉ cần lấy ra chứng cứ khiến chúng ta tin phục, cũng đồng dạng không ngăn cản!
Mễ Già gật gật đầu đi về phía Tần Vô Song, miệng nói:
- Nói như vậy, không lấy ra chút chứng cứ, các ngươi sẽ không từ bỏ dã tâm đúng không.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại truyền âm nói:
- Lại gần ta, ta dùng bí pháp mang ngươi đi!
Tần Vô Song kỳ thực đã chuẩn bị để lộ chân tướng, nghe Mễ Già nói như vậy, trái lại không vội vàng. Nếu có thể không xung đột, hắn cũng không muốn ở trong phạm vi của Vô Tận Đông Hải giết người của Long Tộc.
- Mễ Già tiểu thư, khuyên ngươi tốt nhất đừng giở trò mánh khóe gì cả!
Mễ Già cười lạnh nói:
- Các ngươi có thể đi chết đi!
Trong tay vung lên, trường tiên đột nhiên vũ động, một luồng quang mang huyết sắc giống như thác nước đột nhiên đại trướng. Quầng sáng này vừa xuất hiện, liền cuốn toàn bộ Tần Vô Song, Mễ Già và Ái Ty Mạt vào bên trong.
Quang mang cuốn lại, Tần Vô Song và Mễ Già nhất thời giống như bị cuốn vào trong một không gian kỳ quái, bên tai tiếng mắng chửi mãnh liệt vang lên.
- Không hay rồi, bọn chúng chạy trốn rồi!
- Con tiện nhân này quả nhiên giở trò quỷ!
- Cô ta làm như vậy, nhất định là bên trong có chuyện xấu xa, tiểu tử đó, nhất định là Tần Vô Song!
- Đúng, con tiện nhân này, muốn độc chiếm sao?
Trong tiếng mắng chửi không dứt, luồng sức mạnh đã đem bọn Tần Vô Song đưa đến một nơi cách đó mấy ngàn dặm. Mễ Già mặt không còn chút máu dừng lại, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng:
- Năm tên khốn khiếp đó, chửi ta được lắm!
Tần Vô Song nhún nhún vai:
- Nếu cảm thấy khó chịu, vậy quay lại giáo huấn cho bọn chúng một trận.
Mễ Già khinh khỉnh trợn mắt:
- Ta tốn bao nhiêu sức lực chạy trốn như vậy, quay lại để chịu chết sao? Ngươi tưởng rằng bọn chúng thật sự là thiện nam tín nữ sao?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Không ngờ ma nữ cũng có lúc sợ hãi cơ đấy.
- Tiểu tử thối, ngươi đúng là đồ qua cầu rút ván. Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không thôi động bùa chú giữ mạng của ta đâu, ta tổng cộng chỉ có mấy tấm như vậy thôi!
Tần Vô Song lúc này mới biết, thì ra thứ mà Mễ Già sử dụng, cũng không khác biệt lắm với Thiên Độn Chi Phù. Chỉ có điều Thiên Độn Chi Phù, có thể bá đạo hơn, đường xá bỏ chạy, cũng xa hơn, sợ rằng chí ít cũng phải bỏ chạy đến nơi cách đó mấy vạn dặm có hơn, đối với cao thủ mà nói, bỏ chạy xa mấy vạn dặm, căn bản cũng tránh khỏi nguy hiểm rồi.
Thấy Tần Vô Song trầm ngâm không nói, Mễ Già than thở nói:
- Còn nữa, ngươi đừng mơ mộng tưởng rằng ta giúp ngươi, ta chẳng qua ghét người khác xử oan ta mà thôi.
Tần Vô Song biết ý tứ mà nàng muốn chỉ, xua xua tay:
- Được rồi, lúc nãy xem như ta trách nhầm ngươi.
- Hừ, muộn rồi. Xin lỗi thì có ích lợi gì chứ. Chẳng qua ta thấy ngươi là trưởng bối của Ái Ty Mạt, nhân tiện giúp ngươi một tay mà thôi.
Ái Ty Mạt cọ mấy cái trên mặt Mễ Già, biểu thị sự cảm tạ và thân mật.
Tâm tình Mễ Già lúc này mới xoa dịu đi một chút:
- Được rồi, tiểu tử kia, ta biết ngươi bất công, ngươi chỉ biết ích lợi cho lão gia ngươi. Bổn tiểu thư là người đại lượng, cũng không thèm chấp nhặt với hắn làm gì.
Tần Vô Song sờ sờ mũi, biết lúc này không thể chọc vào thùng thuốc pháo. Ánh mắt mơ màng, nhìn về phương hướng bỏ chạy, thản nhiên nói:
- Mễ Già tiểu thư, năm tên khốn khiếp đó ức hiếp người quá đáng, chúng ta đi như vậy, thật không cam lòng.
- Ngươi còn muốn như thế nào?
Mễ Già thấy hình dáng vẻ mặt điên cuồng của Tần Vô Song, trong lòng cảm thấy hồ nghi.
- Ta đang nghĩ, nếu bây giờ quay lại phục kích bọn chúng, mang tới cho chúng một sự ngạc nhiên bất ngờ, vậy nhất định là rất hả giận?
Mễ Già tức giận nói:
- Ngươi thật sự tưởng rằng bản thân ngươi vô địch sao? Năm Thần đạo cường giả, ngươi đối phó được sao chứ?
- Năm tên cùng tiến lên, đúng là không dễ đối phó, nhưng nếu vận dụng tốt chiến thuật, cũng không phải không thể. Năm tên đó, bộ dạng trò hề cân nhắc quyết định. Mắng ta được lắm, khẩu khí này nếu không phát ra, trong lòng làm sao thoải mái cho được, làm sao trùng kích Thần đạo được?
Mễ Già lúc này mới ý thức được, Tần Vô Song không phải đang nói đùa. Nàng luôn cảm thấy bản thân rất điên cuồng, hôm nay cuối cùng cũng lĩnh giáo được, còn có người điên cuồng hơn nàng.
- Nếu ngươi muốn chết, vậy cứ đi đi.
Mễ Già thở hổn hển quát.
- Mễ Già tiểu thư, ta cũng không phải nói giỡn chơi. Ngươi dẫn ta chạy trốn, việc này rất tốt, ta rất cảm kích. Nhưng dưới tình hình lúc đó, chúng ta không có lực chiến đấu, không có nghĩa hiện giờ, chúng ta cũng không có lực chiến đấu. Nếu ngươi sợ, chúng ta tách lẻ đồng minh, cá nhân ta, cũng quyết định làm đến cùng.
Mễ Già thở phì phì nói:
- Ngươi quyết định thế nào? Làm thế nào? Năm Thần đạo cường giả, làm như thế nào? Cho dù là phụ thân ta, cũng không hoàn toàn chắc chắn đồng thời đối phó với năm Ngưng Thần Đạo cường giả!
- Ngươi đừng quên, bọn chúng là vì cái gì mà đến.
- Thần Tú Cung?
Mễ Già hoảng sợ biến sắc.
- Không sai!
Tần Vô Song ung dung nói:
- Xem ra, cần phải để ngươi nhận thức một chút, cái gì mới là sức mạnh của Thần Tú Cung. Ban đầu ở trước mặt ngươi, ta cũng lưu lại mấy phần đường sống rồi. Hơn nữa lúc đó, tu vi của ta còn chưa tiến vào Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Hiện giờ, nếu tìm được chiến thuật, ta đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có cục diện lấy hai địch năm. Nếu tập kích bất ngờ tiêu diệt một hai tên, chúng ta chính là lấy hai địch ba.
- Ngươi có thể tiêu diệt hai tên?
- Gần như chắc chắn, nếu tập kích bất ngờ!
Tần Vô Song vô cùng tự tin.
- Được, nếu ngươi có thể tiêu diệt hai tên vậy thì chính là lấy ba chọi ba.
Mễ Già chỉ vào Ái Ty Mạt đang ở trong lồng ngực:
- Ngươi đừng quên con gái dễ thương của ngươi, cũng là Thần đạo! Mặc dù sức mạnh Thần đạo chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhưng huyết mạch Thái cổ của nó, vô cùng đáng sợ. Lực chiến đấu hiện tại, sợ rằng đã không thua ta rồi. Một khi để huyết mạch Thái cổ của nó thức tỉnh một lần, cho dù là Ngưng Thần Đạo tám kiếp, sợ rằng cũng chưa chắc là đối thủ của nó!
- Lợi hại như vậy sao?
Tần Vô Song giật mình.
Ái Ty Mạt ngóc đầu lên, bộ dạng diễu võ dương oai, cái miệng loi nhoi, rất có bộ dạng tự tin.
Tần Vô Song đột nhiên nói:
- Mễ Già tiểu thư, mười cuốn Long Tức Phong Ấn mà ngươi hứa hẹn lúc nào mới thực hiện?
Mễ Già liếc mắt nhìn hắn:
- Kẻ bủn xỉn lại đi thúc giục sao, sợ ta không đưa hay sao?
- Thật ra không phải ta sợ ngươi quỵt nợ, ta đang nghĩ nếu ta triệu hồi ra hai con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nhân thủ một trương Long Tức Phong Ấn công kích, dưới sự bất ngờ, có lẽ có thể tiêu diệt được ba đối thủ, cũng chưa biết chừng?
Biểu tình của Mễ Già nhất thời phấn khích, vỗ đùi:
- Đúng rồi, ta quên mất là ngươi còn có một đám binh tôm tướng tép. Đúng rồi, con khỉ thối đó đâu rồi?
- Chuyện này không cần ngươi hỏi nhiều. Long Tức Phong Ấn, có mang đi không.
Mễ Già thở dài:
- Thật là quỷ thúc giục, cầm lấy!
Nói xong, giống như ảo thuật, tay vung lên, một tấm Long Tức Phong Ấn phù liền được quăng ra. Tần Vô Song tiện tay nhận lấy:
- Ha ha, thứ tốt!
- Phí lời, đó là một trong những lá bùa hộ mạng mà cha ta ta chế tác cho ta. Công kích cường đại Hóa Thần Đạo cường giả, nếu không phòng bị, dư sức giết chết Ngưng Thần Đạo. Mấu chốt là, không thể để Thần hồn của bọn chúng chạy trốn. Bằng không, cuối cùng sẽ có hậu họa về sau.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Dưới Thần Tú Cung của ta, cũng không lưu lại Thần hồn. Thân thể cùng với Thần hồn, một đòn nổ tung!
- Ngươi quá tàn nhẫn, nhưng ta thích, hắc hắc. Vô Song tiểu tử, xem ra, kết thành đồng minh với ngươi thật là sự kích thích. Nói xem, tập kích bất ngờ thế nào, sắp xếp chiến thuật như thế nào?
Bản tính ma nữ của Mễ Già, thoáng cái bại lộ hoàn toàn. Trên thực tế, Tần Vô Song đối với bốn chữ
"chó nhà có tang" luôn canh cánh trong lòng, Mễ Già còn lòng dạ hẹp hòi hơn Tần Vô Song, mấy tên gia hỏa vừa mở miệng nói
"con tiện nhân", sớm đã khiến cơn phẫn nộ của nàng đạt đến cực điểm. Nếu không phải suy nghĩ đến vấn đề thực lực không đủ, với tính cách của nàng, sớm đã quay về giết người rồi.
Tần Vô Song mở bản đồ ra:
- Ngươi xem, địa điểm bọn chúng ngăn cản chúng ta, đại khái là ở đây. Chúng ta hiện tại, đang ở chỗ này. Nếu muốn phục kích, chọn ở đây, còn có ở đây. Hai nơi này là thích hợp nhất. Còn nữa, ngươi nhất định phải suy nghĩ, bọn chúng có nắm bắt được hành tung của ngươi không. Nếu nắm bắt được hành tung, chúng ta tập kích bất ngờ chưa chắc có thể thu được kết quả mong muốn.
- Nắm bắt hành tung của ta? Hừ hừ, còn xa, bọn chúng không giở trò mánh khóe gì đâu. Yên tâm đi! Ta bảo đảm, bọn chúng nhiều nhất chỉ biết lộ tuyến chạy trốn của chúng ta, tuyệt đối không nắm bắt được hành tung chính xác!
- Vậy thì tốt. Ngươi xem, ta mai phục ở chỗ này. Lấy Thần Tú Cung tập kích bất ngờ hai tên trong số đó. Còn thủ hạ của ta, trấn định một mục tiêu, đồng thời thúc giục hai đạo Long Tức Phong Ấn. Còn ngươi và Ái Ty Mạt, trấn định một mục tiêu trước, liên thủ đối phó với tên đó. Tên còn lại, sau khi ta bắn chết hai tên mới đầu, lại tiếp tục ứng phó!
- Một mình ngươi đối phó ba tên, có chịu được không?
Mễ Già có chút hoài nghi.
- Mở to mắt ra mà xem!
Tần Vô Song thản nhiên nói, triệu hồi Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà, giao phó một chút, lại đưa cho hai tấm Long Tức Phong Ấn:
- Hai tấm bùa chú này, các ngươi hãy cầm lấy trước, trận chiến này, mỗi người dùng một tấm là đủ. Còn lại một người một tấm, sử dụng khi cần thiết.
Nói xong, đem chiến thuật giảng giải một chút.
Mễ Già đứng bên cạnh nghe xong ánh mắt sáng ngời, cũng không biết là tán thưởng hay là hạ thấp, giống như cười chế nhạo nói:
- Vô Song tiểu tử, ngươi bình thường đều là kẻ tính kế như vậy sao?
Tần Vô Song vẻ mặt thản nhiên:
- Không còn cách nào, thế giới này ác nhân quá nhiều, cho dù ta dùng cách này, cũng không tiêu diệt được sạch sẽ.
- Thật vô sỉ, nhưng ta vẫn rất thích!
Mễ Già bộ mặt có vẻ rất nóng lòng muốn tỷ thí:
- Chuẩn bị đi, bọn chúng phỏng chừng cũng sắp đuổi đến rồi.
Tần Vô Song gật gật đầu, chuẩn bị thủ thế, lẻn đến vị trí đã sắp xếp xong xuôi.