Khí Trùng Tinh Hà

Chương 776: Truyền thuyết Thái cổ Thần Hỏa

Chiếm lấy được Thần hồn Long Đan của Hạ Tử Ngưu, Tần Vô Song có thể nói là thu hoạch ngoài dự liệu. Nhìn về phía Thúc Nha của Nhai Tí Tộc đang chạy trốn xa xa, Tần Vô Song cũng không đuổi theo truy sát.
Hắn biết, các tu luyện giả xung quanh nhìn như là chạy trốn, nhưng mơ hồ còn có Hóa Thần Đạo cường giả mạnh hơn, lúc này vẫn đang đợi thời cơ phát động tập kích bất ngờ đối với hắn. Vì vậy, hắn không thể có một chút sơ suất nào.
Xuất phát từ tầng suy nghĩ này, Tần Vô Song không những không giảm bớt khí thế, trái lại đem Long Tức trong cơ thể không ngừng thúc giục, thần quang không ngừng tràn ra, khí thế khắp người lại tăng lên không ít, đồng thời Thần Tú Cung cũng phối hợp, hợp quần tăng sức mạnh, phát ra khí tức giết chóc cường đại.
Tổng hợp các phương diện, khiến toàn bộ khí thế của Tần Vô Song hoàn toàn không thua kém bất cứ Hóa Thần Đạo cường giả nào.
Nhất là thủ đoạn hắn tiêu diệt Hạ Tử Ngưu, có tác dụng dấy lên lòng kinh sợ đối với địch nhân, còn đối với bản thân hắn mà nói, cũng là dấy lên tác dụng tăng cường tự tin. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, khí thế không ngừng được kéo lên trạng thái đỉnh cao.
Khi nhìn thấy thủ đoạn Tần Vô Song tiêu diệt Hạ Tử Ngưu, trong lòng những Hóa Thần Đạo cường giả mai phục sản sinh dao động, về mặt khí thế, lại mơ hồ có xu thế giảm xuống.
Trong lúc một tăng một giảm, cũng khiến cho toàn bộ cục diện xuất hiện biến hóa vô cùng kỳ diệu.
Chính là do dự trong nháy mắt này, thân hình của Tần Vô Song đã trực tiếp xông ra khỏi vòng vây, hướng về phương hướng của Thang Cốcm dùng tốc độ cao nhất bứt lên trước mà đi.
Thân ảnh Tần Vô Song nhoáng lên, bên trong đám sương mù của Thang Cốc, biến thành một cái bóng mơ hồ, dần dần hóa thành một điểm đen, trực tiếp biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Những Hóa Thần Đạo cường giả kia, lúc này mới giật mình bừng tỉnh, ồn ào từ chỗ tối chạy ra, xuất thần nhìn về phương hướng của Thang Cốc, cũng rất là do dự không quyết.
Đương nhiên, trên mặt bọn họ, cũng không có vẻ xấu hổ. Ai cũng không cảm thấy không đứng ra ngăn cản Tần Vô Song là rất mất mặt.
Hiển nhiên, sau khi Tần Vô Song biểu hiện ra thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt đối, những Hóa Thần Đạo cường giả này đều ý thức được, Tần Vô Song đã có đủ năng lực uy hiếp đến bọn họ.
- Thang Cốc tuyệt địa, tiểu tử này đi đến đó, chính là tìm cái chết!
- Không phải nói Kim Ô Thú sống lại rồi sao? Tiểu tử này là đi làm điểm tâm cho Kim Ô Thú hay sao?
- Đuổi theo hay không?
- Cái gọi là Kim Ô Thú, rất có khả năng là tin đồn mười tám Long Tộc của Vô Tận Đông Hải tung ra, tự mình dọa mình, không đủ tin tưởng!
- Đuổi theo?
- Đương nhiên phải đuổi theo! Chư vị, mặc dù chúng ta đều không quen biết nhau, nhưng ý đồ đến đây đều giống nhau. Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ, bất kể một người nào trong chúng ta, muốn đơn độc đối phó với Tần Vô Song, hiển nhiên không có khả năng. Cho dù là hai người giáp công, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn cản được thân thủ nhanh như quỷ mị của hắn. Cho nên, bản thân ta đứng ra kêu gọi mọi người, đoàn kết lại, tiêu diệt tên tiểu tử đó trước.
- Tiêu diệt tiểu tử đó là chuyện dễ dàng, sau khi liên thủ, lợi ích làm sao phân phối? Ai được Thần Tú Cung, có thể khiến mọi người phục hay không?
- Ha ha, tất cả mọi người vì Thần Tú Cung mà đến. Nhưng chớ quên, không giết được Tần Vô Song, đoạt được Thần Tú Cung căn bản là không thể! Giết được Tần Vô Song, Thần Tú Cung đó làm sao phân phối, chúng ta lại thảo luận tìm ra một phương án, dùng phương thức cạnh tranh cũng được, phương thức cường thưởng cũng được, đều có điều lệ. Nếu có mưu ma chước quỷ, những người khác sẽ cùng tấn công!
- Đúng, vị đạo hữu này nói rất có đạo lý, chúng ta xác thực nên đoàn kết lại, bằng không sẽ phí công một chuyến. Nhất là trong Thang Cốc đó, thủy vực mờ mịt, nếu chúng ta không đoàn kết, tiêu diệt Tần Vô Song căn bản là chuyện người si nói mộng!
- Có đạo lý! Đoàn kết lại, tiêu diệt Tần Vô Song trước, thảo luận những cái khác sau!

Tần Vô Song nhảy vào Thang Cốc, giây phút đầu tiên, liền xác định vị trí của Mễ Già. Âm Dương Tử Vân Dực khởi động tốc độ cao nhất, hóa thành lưu quang tử sắc, trực tiếp rơi xuống trên một tảng đá ngầm.
Mễ Già mừng rỡ quá đỗi:
- Ngươi tới rồi!
Tần Vô Song quay đầu liếc mắt nhìn, mỉm cười nói:
- Tới thì tới rồi, nhưng phía sau có thể dẫn theo rất nhiều phiền phức!
Mễ Già trái lại không cho rằng như vậy, bĩu môi nói:
- Sợ gì phiền toái chứ, bổn tiểu thư không sợ phiền toái, chỉ sợ không có phiền toái!
- Vậy sao? Nếu ta nói với ngươi, đuổi theo phía sau sẽ có mấy Hóa Thần Đạo cường giả, thậm chí không dưới mười người, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Mễ Già sắc mặt biến đổi:
- Ngươi cứ nói ta là kẻ chuyên rước họa, ta thấy ngươi mới là kẻ chuyên rước họa chân chính a!
- Sợ rồi sao?
Mễ Già ưỡn thẳng ngực:
- Sợ cái gì? Ở Thang Cốc này, bọn chúng dám xằng bậy à? Trừ phi không muốn sống! Nếu thật sự kinh động đến Kim Ô Thú trong truyền thuyết, bọn chúng chết chắc rồi.
- Kim Ô Thú, chẳng qua là tin đồn mà thôi, ngươi còn tưởng là thật sao?
- Hừ, cho dù không có Kim Ô Thú, bên trong Thang Cốc này có rất nhiều quái thú cường hãn. Ngươi không biết sao? Thang Cốc này, là sự tồn tại ngay cả Tổ Long Tộc cũng cảm thấy đau đầu!
Tần Vô Song đối với những chuyện này cũng không quá hứng thú, mà là hỏi:
- Rút cuộc Phù Tang Chi Mộc và Xích Viêm Chi Hỏa đó ở đâu?
- Phù Tang Chi Mộc? Ta chưa nói là cần Phù Tang Chi Mộc mà?
Mễ Già vẻ mặt hồ nghi nói.
- Ngươi không cần, lẽ nào ta không thể cần sao?
- Ngươi? Ngươi cần cái đó làm gì? Ngươi… lẽ nào muốn chế tác Thần khí sao? Đúng, nhất định là đúng, ngươi khẳng định sẽ chế tác Thần khí, đúng hay không? Bằng không ngươi thu thập Ly Vẫn Cốt Thiết đó làm gì?
Sức tưởng tượng của Mễ Già nhất thời lan tràn ra.
- Chuyện này tựa hồ không liên quan đến ngươi?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Có tình báo thì nhanh chia sẻ một chút, nếu không có, chúng ta lập tức giải tán.
- Qua sông bẻ cầu a!
Đôi môi khêu gợi của Mễ Già lẩm bẩm, cũng thản nhiên mỉm cười:
- Nhưng mà, ngươi muốn vứt bỏ bổn tiểu thư sang một bên, đó là chuyện không có cửa đâu! Nói cho ngươi biết, Phù Tang Chi Mộc, cả Thang Cốc này, chỉ có một nơi có. Cũng chính là nơi trước kia Kim Ô Thú ngã xuống, cũng là hang ổ của Kim Ô Thú, Phù Tang Lâm. Ở nơi đó có một cây Phù Tang Thần Mộc cao che trời, còn có một số Phù Tang Thụ bình thường. Ngoài nơi đó ra, khắp Thang Cốc này, căn bản không có nơi nào có thứ đó cả.
Tần Vô Song sắc mặt ngưng trọng:
- Hang ổ của Kim Ô Thú? Thật sự phải xâm nhập vào đó mới có sao?
- Sao vậy, ngươi không phải không sợ Kim Ô Thú sao?
Mễ Già cười chế nhạo hỏi.
- Nếu nơi khác có, cần gì phải bỏ gần tìm xa? Vấn đề là nơi khác không có.
Mễ Già cười nói:
- Ngươi theo ta đi tìm Xích Viêm Chi Hỏa trước, sau đó ta sẽ dẫn ngươi tới Phù Tang Lâm, sào huyệt của Kim Ô Thú!
- Được rồi, Phù Tang Lâm một khi đã nguy hiểm như vậy, ta cũng không cần ngươi dẫn đi, trực tiếp chỉ điểm phương hướng cho ta là được rồi.
Tần Vô Song thật ra không muốn bị trói buộc.
Mễ Già cười ha ha, mở ra một phần bản đồ:
- Tấm bản đồ này, ta phải trả cái giá rất lớn mới có được. Nơi có Xích Viêm Chi Hỏa, đại khái có mấy nơi như vậy. Đương nhiên, những nơi này chỉ là phỏng đoán mà thôi.
- Phỏng đoán? Chuyện phỏng đoán, ngươi cũng cho rằng chính xác được sao?
- Đương nhiên không phải phỏng đoán vô cớ!
Mễ Già tức giận nói:
- Xích Viêm Chi Hỏa, chính là ngọn lửa lợi hại nhất giữa thiên địa, là Thái cổ Thần Hỏa chất chứa trong lòng đất của thời kỳ Thái cổ. Ngoài ngọn lửa của bổn nguyên vũ trụ ra, loại Thái cổ Thần Hỏa này, có lẽ là cường đại nhất.
- Ngọn lửa cường đại như vậy, ngươi hấp thu như thế nào?
- Hắc hắc, đương nhiên không phải hấp thu, ta chỉ cần hấp thu Hỏa Phách là được rồi. Từ trong Xích Viêm Chi Hỏa, lấy ra Hỏa Phách, rèn luyện thuộc tính Thần đạo của ta. Sau khi hình thành Hỏa Phách của Xích Viêm Chi Hỏa, ta liền có thể thông qua cố gắng sau này, luyện hóa Xích Viêm Chi Hỏa, từ đó đem các loại uy lực tuyệt chiêu của ta phát huy đến cảnh giới mạnh nhất!
- Hấp thu Hỏa Phách? Có thể tự mình tinh luyện ra Xích Viêm Chi Hỏa sao?
Tần Vô Song hỏi nói.
Mễ Già trực tiếp hết chỗ nói, nhìn Tần Vô Song giống như quái vật:
- Ta nói, ngươi bình thường chiến đấu lợi hại như vậy, tại sao chút thường thức ấy trái lại lại hỏi ta?
- Hắc hắc, sao chứ, không thể hỏi sao?
Tần Vô Song mơ hồ ý thức được, có lẽ vấn đề mà bản thân mình nông cạn nhất, chính là thường thức về cảnh giới Thần đạo. Nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, hắn căn bản không có người dẫn đường, mới tiến vào Thần đạo, căn bản cũng không có một lão sư nào truyền thụ một cách có hệ thống cho hắn về tri thức Thần đạo.
Mễ Già thở dài:
- Được rồi, có lẽ ngươi vừa mới đột phá Thần đạo, chưa hiểu rõ lắm. Không riêng gì Xích Viêm Chi Hỏa, những vật có thuộc tính Thần đạo trong thiên hạ, đều có thể lấy ra Thần Đạo Chi Phách. Chỉ cần lấy ra, cùng với Thần hồn bản thân cùng kết hợp, hình thành thế thao túng khống chế, liền có thể thông qua sức mạnh của bản thân, luyện hóa ra vật này. Đây là sức mạnh sinh sôi nảy nở của tự nhiên. Thủ đoạn Thần đạo, nếu chút thần thông này cũng không có, còn gọi là Thần đạo gì nữa? Thần đạo, chính là sức mạnh kéo dài không dứt, sinh sôi nảy nở bất tuyệt! Giống như Thần hồn Thần đạo có thể sống mãi vậy! Về mặt lý luận, trong tự nhiên lấy ra Thần Hồn Chi Phách, cũng có thể sống mãi. Đương nhiên, nếu ngươi trong một lúc nào đó đột nhiên điên cuồng sử dụng, tái sinh trong thời gian ngắn hiển nhiên là sẽ chịu ảnh hưởng. Cái này gọi là khai phá mang tính hủy diệt.
Tần Vô Song vừa nghe cô ta giải thích, liền hiểu rõ, gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi!
Mễ Già cười hắc hắc, đắc ý nói:
- Thì ra ngươi cũng có lúc khiêm tốn như vậy, ta còn tưởng rằng, người nào đó mắt cao trên đỉnh đầu, tự cao tự đại chứ.
Tần Vô Song tâm tình cực tốt, đương nhiên sẽ không đi chấp nhặt với nàng nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đi đến địa điểm gần nhất đi!
Mễ Già gật gật đầu, nói:
- Nơi gần nhất, là trên hòn đảo sáu vạn dặm ở đây, hòn đảo đó không có tên, đại khái là diện tíhc hòn đảo chỉ có ngàn dặm.
- Được, trên hòn đảo, dù sao cũng tốt hơn ở dưới nước!
Hai người xác định phương hướng, song song phi hành bay đi.
Trong lúc phi hành, Mễ Già mỉm cười nói:
- Ngươi có biết, tại sao bổn tiểu thư lại nói phỏng đoán đó không phải vô cớ không?
- Tại sao?
- Rất đơn giản, Xích Viêm Chi Hỏa là ngọn lửa của thiên địa tự nhiên, Thái cổ Thần Hỏa. Uy lực cực đại, vì vậy, nơi cất chứa Thái cổ Thần Hỏa này, nhiệt độ của thủy vực xung quanh sẽ cao hơn rất nhiều, thế sôi trào sẽ càng điên cuồng hơn một chút. Đương nhiên, đây chỉ là một phương hướng phỏng đoán. Cụ thể có phải là Thái cổ Thần Hỏa hay không, vẫn phải dò xét.
- Ngươi có thủ đoạn dò xét sao?
- Không cần thủ đoạn dò xét, Xích Viêm Chi Hỏa, sắc đỏ rực gần như xanh tím, khi ngọn lửa bốc lên, giống như một đóa hoa ngô đồng nở rộ, có một số đặc điểm, cực kỳ dễ nhận biết. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vô Song âm thầm gật đầu, thầm nghĩ tạo hóa thần kỳ, không thiếu cái lạ. Cái Xích Viêm Chi Hỏa này, chỉ riêng hình dáng giống một đóa hoa ngô đồng, lại có thể khiến thủy vực xung quanh sôi trào, có thể thấy ngọn lửa này không thẹn là có vẻ đẹp của Thái cổ Thần Hỏa.
Sau nửa ngày, hai người xuyên qua thủy vực mờ mịt. Ánh mắt Mễ Già đột nhiên sáng ngời:
- Nhìn nơi này, hình dạng hòn đảo, giống như một con rùa biển, chính là nơi này!
- Đi xuống đi!
Hai người song song hóa thành lưu quang, bắn thẳng đến hòn đảo đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất