Chương 14:
Nửa đêm giờ Tý.
Ta đã cải trang xong, chờ đợi ở đây từ sớm.
Không lâu sau, ta thấy một bóng đen đi ra từ trong bóng tối.
Lúc này cả hai chúng ta đều mặc đồ đen, đội một cái mũ trùm đầu của thổ phỉ, chỉ lộ ra hai con mắt đen láy.
Đừng nói là nam hay nữ, đơn giản là không phân biệt được người hay ma.
Nhưng dáng người hắn cao lớn hơn ta nhiều, có lẽ là một nam tử.
Sở dĩ là thoại bản tiên sinh thì tự nhiên không thể tự lộ thân phận, huống hồ ta lại là người làm hai công việc.
Thế là ta nâng giọng: "Nghe nói ngài muốn mua tập tiếp theo của 'Bá Đạo Hoàng Đế Yêu Ta'?"
"Ừm, Dưỡng Văn Đường nguyện trả ba lạng."
Sao lại là Dưỡng Văn Đường!
"Ngươi là người của Dưỡng Văn Đường à? Không bán nữa!"
Ta làm bộ muốn đi.
Thương nhân lòng đen, đằng nào cũng phải lừa lại một ít.
"Tiên sinh dừng bước, nếu ngại giá thấp, chúng ta còn có thể thương lượng."
Ta hung hăng nhìn hắn: "Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi lời bao nhiêu."
Người đến cười khẩy: "Xưa nay thoại bản không mặc cả, cho ngươi chút lời mỏng đã là coi trọng ngươi rồi, chuyện thuận mua vừa bán, ta muốn bán thế nào, bán bao nhiêu là dựa vào tài năng của ta."
Hắn nói cũng có lý, Dưỡng Văn Đường độc chiếm thị trường, có thể tiếp cận và bán cho những phú bà trong cao tường cũng tuyệt không phải chuyện dễ dàng.
Ta đang cảm thông với hắn chưa được bao lâu, lại nghe hắn vô tình bổ sung: "Không tin ngươi cứ cầm thoại bản của ngươi ra ngoài mở một quầy, bán giá mười lạng, xem có ai mua nổi không? Ai sẽ đến mua lần nữa? Một ngày có thể bán được mấy tập? Nếu bán giá thấp, chép đến mềm tay cũng không bằng Dưỡng Văn Đường cho nhiều."
Đúng là thương nhân, nắm đúng điểm yếu của ta.
Nhưng ta không chịu thua: "Bây giờ khác xưa rồi, ta đã là thoại bản tiên sinh được săn đón ở kinh thành, về sau mỗi tập thoại bản đều sẽ 'Lạc Dương giấy đắt'."
"Tự ý nâng giá?" Hắn dường như có chút nghiến răng ken két, "Nói đi, muốn bao nhiêu?"
"Ta có tài nâng giá, nhưng ngươi ham lợi đến mức này, có thể đưa ra thành ý không?"