Không ngờ, công việc Thái Hậu Nương Nương nhờ tôi làm lại là đưa thư thành công đến tay Vương gia, và đảm bảo chàng biết rõ nội dung thư.
Đơn giản vậy thôi sao?
Tiền này đúng là từ trên trời rơi xuống vậy!
Tôi tự tin gõ cửa phòng, "Vương gia, nô tỳ có việc bẩm báo!"
"Vào đi."
Tôi bước vào với dáng đi tự tin, ung dung và quyến rũ, đến trước bàn, quỳ phịch xuống, cung kính dâng phong thư lên.
"Vương gia, đây là thư Thái Hậu Nương Nương nhờ nô tỳ gửi cho ngài!"
Nói xong câu này, trong lòng tôi vẫn vui mừng vì một lạng bạc đó.
Xem tình cảm mẹ con họ tốt đẹp làm sao, rảnh rỗi còn thư từ qua lại, thật là lãng mạn.
Khoan đã...
Chuyện đơn giản như vậy sao Tiểu Diệp Công Công lại để tôi làm?
E rằng Vương gia đuổi chàng ta đi còn không kịp.
Quả nhiên, Tống Hành cau mày rõ rệt.
Chàng vốn đã mang một vẻ xa cách trời sinh, giờ đây sự lạnh lẽo càng tăng thêm, đôi mắt phượng nhìn thẳng khiến tôi rụt rè.
"Cút."